Cô không nghĩ làm theo lý trí , cô tưởng xúc động một lần, phóng túng một lần.
Nghĩ đến đây, Tống Tương Tư nhịn không được lực đạo hôn môi Hứa Gia Mộc càng sâu.
Hương vị ở cánh môi của cô, giống hệt như trong trí nhớ của anh, khiến cho đầu óc anh nháy mắt có chút sung huyết, tạm dừng khoảng ba phút, anh mới khắc chế không tiếp tục hôn cô.
Lực đạo cô ôm cổ anh, nhịn không được lại lớn hơn một chút, anh ôm cô chặt hơn.
Vô số người xung quanh đi qua, bọn họ liền không coi ai ra gì hôn môi như vậy, thật lâu sau mới ngừng lại được, Tống Tương Tư nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách môi của cô với của anh một chút, cô nhìn vào ánh mắt của anh, nói: “Gia Mộc, em không kết hôn.”
Hứa Gia Mộc ngẩn ra, sau đó đáy lòng liền nổi lên một cỗ kích động, không kết hôn là cái ý tứ gì? Đáy lòng Hứa Gia Mộc bốc lên một cỗ mừng như điên, anh còn chưa có kịp xác định lại với Tống Tương Tư, âm thanh của Tống Tương Tư lại truyền đến: “Còn có, tiểu Đậu Đỏ không phải 3 tuổi, là hai tuổi rưỡi.”
Đầu óc Hứa Gia Mộc hoàn toàn kịp tiêu hóa, giống như là không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.
“Gia Mộc, anh đã nói, nếu em ở Mỹ mệt mỏi, hoặc là qua không nổi nữa, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, anh đều có thể tiếp em trở về……” Tay Tống Tương Tư cầm lấy bả vai Hứa Gia Mộc, bởi vì khẩn trương, hơi hơi dung sức một chút, cô ngừng thở, rốt cục nói ra lời nói từ tận đáy lòng của chính mình: “…… Cho nên, hiện tại anh có thể tiếp em trở về sao?”
–
Hôm đó Hứa Gia Mộc vẫn là ly khai nước Mỹ, trở về Trung Quốc.
Trước khi đi, anh đưa Tống Tương Tư trở về nhà, đối mặt với những lời nói này của cô, thoạt nhìn anh rất bình tĩnh, một câu cũng chưa có trả lời cô.
Chỉ là bộ dạng Hứa Gia Mộc bình tĩnh quá mức này của anh, mới khiến cho đáy lòng Tống Tương Tư có chút không yên cùng khẩn trương, cô có chút không hiểu người đàn ông kia rốt cuộc là ý tứ gì.
Sau khi Hứa Gia Mộc trở lại Trung Quốc, cũng không có liên hệ với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc, mỗi ngày cô vẫn cùng tiểu Đậu Đỏ như cũ, nhưng mà tổng hội lại kìm lòng không được suy nghĩ.
Buổi chiều ngày thứ bảy sau khi Hứa Gia Mộc trở lại Trung Quốc, lúc Tống Tương Tư và tiểu Đậu Đỏ đang ngủ trưa, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.
Tống Tương Tư sợ tiếng chuông cửa đánh thức tiểu Đậu Đỏ, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là người một tuần trước, không nói một tiếng rời khỏi Hứa Gia Mộc.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện một chút kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn chưa nói nói, Hứa Gia Mộc liền nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Anh xóa bỏ cái mộ bia kia …… Anh dung thời gian mấy ngày nay, trang trí một phòng đầy đồ chơi cho con ở Cẩm Tú Viên…… Anh liên hệ với nơi tổ chức hôn lễ tốt nhất, anh cũng đã điền tốt danh sách tân khách…… Tất cả mọi chuyện, anh đều chuẩn bị tốt, hiện tại anh chỉ thiếu một người cô dâu ……”
Nguyên lai, ngày đó anh không nói được một lời về nước, là đi làm việc này sao?
Đáy mắt Tống Tương Tư mắt nổi lên một cỗ nhiệt nóng.
Hứa Gia Mộc không nóng không lạnh đưa ra hai tờ vé máy bay: “Không phải em nói, muốn về nước sao? Hiện tại anh tới đón em ……”
Tống Tương Tư cúi đầu, nhìn tính danh trên hai chiếc vé máy bay kia, một cái là Tống Tương Tư, một cái là tiểu Đậu Đỏ .
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm vé máy bay thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Mộc, cười trong suốt.
Hứa Gia Mộc đứng ở trước mặt cô, không nói gì, dừng ở trên miệng cười như hoa của cô, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng giơ lên theo.