“Như vậy. . .” Kiều An Hạ hơi không để ý trả lời, sau đó ký lên thiệp chúc mừng, đưa cho nhân viên bán hàng.
Đợi khi hai món quà của Kiều An Hảo cũng gói xong, thì hai người đi ra ngoài.
Có thể vừa rồi Kiều An Hảo nhắc tới nguyên do quay phim, Kiều An Hạ nhớ tới mấy ngày trước Kiều An Hảo suýt nữa gặp chuyện không may, ngay sau đó ngày hôm sau, tràn ngập tin tức scandal của Lâm Thi Ý.
Nếu đổi lại trước kia, cô cũng sẽ không nghĩ cái gì, nhưng đêm đó chính mắt cô thấy, dáng vẻ Lục Cẩn Niên nổi giận mà mất đi lý trí vì muốn tốt cho Kiều Kiều, cho nên qua hôm sau thấy Lâm Thi Ý bị người người chửi rủa, cô lập tức hiểu ra, vậy chắc chắn là Lục Cẩn Niên thao túng sau lưng vì Kiều An Hảo.
Cô cho là anh đã làm đủ rồi, nhưng buổi tối hôm đó, cô tham gia một bữa tiệc, vừa vặn trong bữa tiệc đó có nữ cổ đông của Truyền Thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới Tôn tổng tự rút lui, thì nữ cổ đông kia mở miệng giải thích, sự việc chính xác là thái độ Lục Cẩn Niên cứng rắn đá Tôn tổng phạm sai lầm ra khỏi đoàn phim.
Thì ra, Lục Cẩn Niên yêu Kiều An Hảo yêu đến mức cái gì cũng không cần.
“Chị, chị nhìn bộ quần áo này như thế nào?” Đột nhiên xuất hiện giọng nói của Kiều An Hảo, khiến Kiều An Hạ đang miên man suy nghĩ giật mình tỉnh lại, Kiều An Hạ nghe tiếng nhìn lại, thấy Kiều An Hảo đứng trước kính dưới ánh đèn chiếu sáng vào, trong tay giơ lên một lễ phục nhỏ màu hồng, nghiêng đầu, xinh xắn ướm thử.
Ánh đèn sáng ngời, chiếu từ trên đầu Kiều An Hảo chiếu nghiêng xuống, làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, cô cũng không có trang điểm, nhưng làn da rất đẹp, gương mặt như được vẽ ra, môi đỏ răng trắng, thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy.
Cha mẹ Kiều An Hảo đã mất, sau khi sống nhờ ở nhà Kiều An Hạ, lúc nào cũng khiêm nhường với Kiều An Hạ, đúng như lời Kiều An Hạ, nói gì nghe nấy, cho nên dù là Kiều An Hạ biết Kiều An Hảo xinh đẹp hơn mình, nhưng cho tới bây giờ chưa từng để ở trong lòng.
Bởi vì tận đáy lòng cô biết, cô vẫn luôn rất tự tin, Kiều An Hảo không sánh bằng mình, phải biết rằng, Kiều An Hảo chỉ là một cô nhi, mà cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kiều thị, hòn ngọc quý trên tay của cha mẹ, người nối nghiệp tương lai của Kiều thị.
Nhưng mà bây giờ, vừa vặn Kiều An Hạ quan sát Kiều An Hảo dưới ánh đèn, vậy mà tinh thần lại dao động.
Cô cũng không biết, Kiều An Hảo xinh đẹp đến lấn lướt người khác, khiến tinh thần người khác hoảng loạn, vì sao Lục Cẩn Niên thích cô, chính là thích vẻ đẹp của cô sao?
Kiều An Hảo vẫn nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, không nhịn được cau mày, môi đỏ mọng mềm mại trề ra, lại gọi hai tiếng: “Chị? Chị?”
Kiều An Hạ lại thu hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện mình quan sát Kiều An Hảo đến mê man, mi mắt rũ xuống, tự đáy lòng khen ngợi một câu: “Đẹp lắm, thích không? Chị mua cho em.”
Kiều An Hảo xoay người, quan sát trong gương một lát nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Quên đi, đi xem thêm đi.”
Việc đi dạo này hơn một giờ, Kiều An Hảo cũng không chọn được bộ đồ mình thích, cuối cùng cùng với Kiều An Hạ tìm một quán cà phê trong cửa hàng rồi ngồi xuống.
Từ lúc Kiều An Hảo biết ngày sinh của Lục Cẩn Niên, vẫn luôn thầm dự tính làm thế nào tổ chức sinh nhật cho Lục Cẩn Niên, lúc đi vào quán cà phê, thấy trên vách tường quán cà phê cho nên dán đầy bong bóng màu tím màu hồng xinh đẹp, cô chợt nghĩ ra, mình cũng nên trang trí cho Cẩm Tú viên, cho Lục Cẩn Niên một sự bất ngờ.