Editor: Xiu Xiu
Kiều An Hảo ngây người, nhìn chằm chằm vào đáy mắt của Lộ Tây, ánh sáng dần dần ảm đạm, như là không xác định được mình nghe thấy gì, rất lâu sau mới hỏi lại: “Tự sát?”
Lúc hỏi ra hai chữ này, đáy lòng cô liền có chút kích động, thậm chí cô còn không dám nghe câu trả lời của Lộ Tây.
Lục Cẩn Niên vậy mà tự sát… Vì sao muốn tự sát?
Cô giống như đang cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình, dùng lực nắm ly cà phê trong tay, cánh môi đều đã biến sắc.
“Đúng, tự sát.” Lộ Tây cười, lúc nói đến đây, giọng điệu cũng có sự thương cảm: “Thế nhưng may mà khi đó phát hiện ra, người mới chỉ bị hôn mê ngắn, đưa đi bệnh viện, cũng không có gì khó khăn, cũng không để lại di chứng.”
“Ngày đó, chồng tôi ở đoàn làm phim không thể trở về được, cho nên vẫn luôn là tôi ở bệnh viện chăm sóc anh ta, trong quá trính mê man, anh ta vẫn luôn kêu lên hai chữ…”
Lộ Tây không nói được tiếng Trung, bởi vì đã nghe hai chữ này quá nhiều lần, nhưng phát âm vẫn bất ổn, thế vậy mà có thể để cho Kiều An Hảo nhận ra rõ ràng là kêu tên của cô: “Kiều Kiều…”
“Sau khi anh ta thức dậy, càng thêm ít nói, một thời gian dài, khoảng một tuần anh ta đều không mở miệng nói một câu nào, không hiểu sao chỉ nhìn một chỗ chằm chằm rồi ngẩn người, lúc kia anh không ăn cái gì, đều là sống nhờ dịch dinh dưỡng, bởi vì y tá có việc nên rời đi, truyền dịch xong, anh cũng không biết mở miệng kêu người đến, khiến cho máu bị chảy ngược ra.”
Lúc Kiều An Hảo nghe đến đó, không biết vì sao, đột nhiên có chút không dám đối mặt với Lộ Tây, cả người đều buông thõng xuống.
“Lúc đó tôi đã biết được anh ta mắc chứng uất ức cực kỳ nghiêm trọng, chứng uất ức mãnh liệt nhất khi bản thân nhớ nhung, lần đó anh ta cắt cổ tay tự sát, có lẽ là lúc cầm dao cạo râu, đột nhiên mới xuất hiện ý nghĩ đó.”
“Đương nhiên, chứng uất ức không hẳn bởi vì một lần đả kích đã hình thành, có thể là cũng do một phần hoàn cảnh sống của anh ta từ lúc nhỏ, nhưng tình hình chung, có thể là do một loại tín niệm nào đó của anh ta bị đổ ngã, sau đó cả người cũng không còn khát vọng sống.”
“Tôi đã thử dùng rất nhiều phương thức để trao đổi với anh ta, nhưng cũng chưa thành công, về sau tôi có nghĩ đến tên của cô, lúc đầu khi tôi nhắc đến tên của cô, cả người anh ta đều nổi điên, đều mang hết tất cả mọi thứ trong phòng ra đập.”
“Về sau tôi chỉ có thể cưỡng chế sử dụng thuốc, để anh ta bình tĩnh lại, sau đó mỗi ngày đều không ngừng khai thông cho anh ta, lúc ấy chồng tôi cũng đã đình chỉ công tác của đoàn làm phim để trợ giúp tôi, chúng tôi phải hao tổn rất nhiều công sức, cuối cùng anh ta mới có chuyển biến tốt đẹp.”
“Mấy ngày đó, đối với tôi mà nói, là một trận chiến, còn đối với anh ta thì chính là một cơn ác mộng.”
“Tuy bệnh tình của anh ta chuyển biến tốt, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta không có việc gì, ban ngày có vẻ anh ta rất bình thường, nhưng đến buổi tối, thì cả đêm sẽ mất ngủ, chúng tôi đã dẫn anh ta đến rất nhiều bác sĩ, có cả thầy giáo tâm lý của tôi, dùng rất nhiều cách khác nhau, nhưng đều không có tác dụng, cho dù là một giấc ngủ hiếm có ngắn ngủi, cũng phải dựa vào thuốc ngủ.”
“Ban đêm mất ngủ nhiều như thế, từ trong miệng anh ta tôi biết được về chuyện của cô/”
“Anh ta đã dùng rất nhiều cố gắng để quên cô, nhưng là vẫn yêu cô như cũ.”
“Cô đã khiến anh ta biến thành một kẻ điên vì sự tuyệt vọng.”
“Tôi buông bỏ tất cả công việc trong phòng làm việc của mình, chăm sóc anh ta về buổi tối trong hai tháng liền, để anh ta tới tận địa ngục tiếp nhận những sự thật đó.”