Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 612: Lục Cẩn Niên, em có thai (2)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Editor : Meitu

Sau đó cũng không chờ trợ lý phản ứng, liền kéo cửa bao sương ra, đi ra ngoài trước.

Trợ lý hơi sửng sốt, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Kiều An Hảo một tin nhắn: 【 cô Kiều, Lục tổng đang ở khách sạn Bốn Mùa, tôi hiểu rõ Lục tổng nhiều năm, số phòng của anh nhất định là 1001, cô báo số chứng minh cho phục vụ viên mở cửa giúp cô, số của Lục Cẩn Niên là.. 】

Sau đó trợ lý liền gửi kèm chuỗi số trên thẻ căn cước cho Kiều An Hảo, gửi xong, anh mới nhớ ra gì đó, tiếp tục soạn một tin nhắn gửi qua: 【 đúng rồi, cô Kiều, Lục tổng nói anh còn phải đi, cô còn có thể đưa số chứng minh hỏi chuyến bay của anh ấy, như vậy có thể biết anh ấy sẽ đi nơi nào, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây, tiếp theo cô phải tự mình nghĩ cách đi. 】

Trợ lý gửi xong những tin nhắn này, mới vội vàng kéo cửa bao sương, đuổi kịp Lục Cẩn Niên.

Có thể là vì lại phản bội Lục Cẩn Niên lần nữa, trợ lý cũng không dám đưa mắt nhìn Lục Cẩn Niên.

Như vậy Lục tổng yêu cô Kiều, không thể nào không thương cô Kiều, anh càng tránh như vậy, càng nói rõ đáy lòng của anh hết sức để ý… Mặc dù không biết rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, khiến Lục tổng muốn từ bỏ cô Kiều.

Nhưng mà, cởi chuông phải do người buộc chuông, trên thế giới này người có thể khiến Lục tổng khổ sở chính là cô Kiều, cũng như người có thể khiến Lục tổng vui vẻ còn là cô Kiều.

Cho nên chuyện này cũng không tính là anh phản bội Lục tổng, đúng không? Thật ra thì anh đang giúp Lục tổng… Giúp anh tìm về hạnh phúc đã mất nhiều năm.

Ừ, đúng rồi, chính là như vậy, anh đang giúp anh ấy tìm lại hạnh phúc! Đợi đến lúc anh và cô Kiều lại bên nhau, nếu anh ấy phát hiện những chuyện phản bội kia, anh cũng có thể đi tìm cô Kiều giúp một tay.

Trợ lý nghĩ đến mình có tấm bùa hộ mạng là Kiều An Hảo, rốt cuộc miễn cưỡng ổn định tinh thần, nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Lục Cẩn Niên đang ngồi phía sau xe.

Trợ lý không đưa Lục Cẩn Niên lên lầu, mà trực tiếp đưa anh đến cửa khách sạn, liền lái ô-tô rời đi.

Lễ mừng năm mới, khách sạn vốn ít người, hơn nữa lúc này đêm khuya, trừ một người ở quầy tiếp tân và hai người bảo vệ thì không còn ai khác.

Thang máy dừng ở tầng cuối cùng, Lục Cẩn Niên nhấn chốt, đợi ước chừng hai phút, mới có một tiếng ‘đinh’ vang lên, trước mặt anh cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lục Cẩn Niên bước vào, nhấn số tầng.

Thang máy đến tầng cuối, Lục Cẩn Niên ra ngoài, dọc theo hành lang dài yên tĩnh, đi thẳng đến phòng “1001”, lấy ra thẻ mở cửa phòng trong túi, tra vào mở ra cửa phòng.

Gian phòng được anh mở ra, một mảnh đen nhánh.

Lục Cẩn Niên mượn ánh đèn bên ngoài, cắm thẻ mở cửa phòng vào nguồn điện, đèn trong phòng sáng lên.

Anh đóng cửa lại, bước vào phòng khách, thuận tay cởi bỏ áo khoác, mở cà vạt trong áo sơ mi, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Một tay Lục Cẩn Niên đẩy ra cửa phòng ngủ, mở cà vạt, thuận tay ném vào một bên giường, giơ tay lên, vừa mở nút cài, vừa thuận tay đóng cửa phía sau, vừa mới chuẩn bị tiến vào phòng tắm đi tắm, khóe mắt lại quét một nơi, sau đó động tác toàn thân liền dừng lại, qua ước chừng ba giây đồng hồ, mới quay đầu, thấy Kiều An Hảo đang cắn môi dưới, ngồi ở trên ghế salon sát cửa sổ.

Chọn tập
Bình luận