Kiều An Hảo không biết phải hình dung tâm trạng của bản thân lúc này như thế nào, rõ ràng hộ sĩ kia đã rời đi rất lâu, nhưng cô cảm thấy giống như cô ta vẫn ở ngay bên cạnh, nói vào tai cô những lời làm tan nát trái tim cô.
Cô ngơ ngác ngồi ở trong xe đã lâu, đến tận khi đối diện có xe chạy đến, bởi vì ngõ nhỏ nên không thể tránh, chiếc xe kia ấn còi, âm thanh chói tai, tác động mạnh đến thần trí của cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy cái xe kia đang rất cẩn thận vượt qua xe mình, sau đó bên tai mới ẩn ẩn truyền đến âm thanh quen thuộc, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe kia, cô mới kịp phản ứng là chuông điện thoại của mình đang vang lên, cúi đầu có chút mờ mịt, nhìn trên màn hình, hiện lên cái tên “Lục Cẩn Niên”.
Ba chữ kia, giống như một chiếc kim thép, hung hăng đâm vào trái tim cô, khiến cho đầu ngón tay cô run run, cô phải dùng thật nhiều hơi sức, mới cầm lấy di động, kết quả điện thoại gọi đến đổi thành Triệu Manh.
Kiều An Hảo bấm nút nghe, còn chưa lên tiếng, âm thanh sốt ruột của Triệu Manh đã truyền đến: “Kiều Kiều, cậu lái xe chạy đi đâu? Toàn bộ đoàn phim còn đang chờ cậu đây….”
Kiều An Hảo động động môi, còn chưa không có mở miệng đáp lại, thì điện thoại đổi người nghe thành Lục Cẩn Niên, giọng điệu thanh nhã dễ nghe: “Em ở nơi nào?”
Trong miệng Kiều An Hảo cảm thấy có chút chua xót, đầu lưỡi động hai cái, rồi mới lên tiếng giọng điệu thoải mái: “Chú đột nhiên tìm tôi có việc gấp, chưa kịp chào mấy người.”
Lục Cẩn Niên cũng không có trách cứ cô: “Bây giờ chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Xử lý xong rồi.”
“Bây giờ tôi qua đón em.”
“Không cần, tôi lái xe…..”
Kiều An Hảo còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã lên tiếng nói: “Buổi quay hôm nay hủy bỏ, đúng lúc em nhận cái quảng cáo kia, buổi trưa đối tác muốn gặp em.”
Cúp điện thoại, Kiều An Hảo nâng lên mí mắt nhìn gương chiếu hậu, mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt, cô giơ tay lên lung tung lau khô hai gò má, hít sâu một hơi, nhìn thấy mình đã khôi phục dáng vẻ bình thường, mới khởi động xe, vừa mới giẫm lên chân ga, hốc mắt lại đỏ lên.
May mà biệt thự Kiều gia cũng gần đây nên Kiều An Hảo chạy tới nơi ở dưới lầu chờ Lục Cẩn Niên, chắc hẳn anh cũng đã lái xe vào thành, nhiều nhất 10 phút, nhìn qua
gương chiếu hậu, là thấy xe của anh đang chạy từ phía sau lại đây, chậm rãi dựng ở phía sau xe của cô, hai cái đèn không ngừng lóe sáng.
Trợ lý còn chưa kịp mở cửa xe giúp Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên đã xuống xe trước, đi đến trước xe của Kiều An Hảo, mở cửa xe, nhìn thấy Kiều An Hảo ngồi bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới an tâm, thấp giọng hỏi một câu: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Kiều An Hảo cong lên khóe môi, cố gắng nở nụ cười, cầm túi của bản thân, xuống xe.
Triệu Manh cũng từ trên xe bước xuống, chạy đến trước mặt Kiều An Hảo, lôi kéo tay của cô, trách cứ cô vì sao không nói tiếng nào bỏ đi, Lục Cẩn Niên lên tiếng đánh gãy lời nói của Triệu Manh: “Cô mang xe của cô ấy về đoàn làm phim trước, tôi đưa cô ấy đi gặp đối tác.”
–
Kiều An Hảo cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh, thậm trí lúc đi ăn trưa, còn cười đùa cùng người khác, thật vất vả sau khi xã giao, Kiều An Hảo cảm thấy cả người uể oải không sức sống, vừa lên xe, liền dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, lúc xe chậm rãi xuất phát, trong đầu Kiều An Hảo lại hiện lên chữ ký của Lục Cẩn Niên trên hóa đơn sanh non.