Lúc này Lục Cẩn Hiên cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tư thế lạnh
nhạt mà đẹp đẽ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cái kẹp cravate kia, giống như
hình ảnh bị dừng lại, qua rất lâu, mới ngẩng đầu, giọng điệu hơi khô khốc nói
một tiếng với Kiều An Hảo: “Cảm ơn.”
Kiều An Hảo mỉm cười, dưới ánh sáng chiếu xuống từ đèn trong phòng,
dáng vẻ đáng yêu dịu dàng càng trở nên nổi bật: “Tôi không biết anh thích món
quà như thế nào, cho nên đã dựa theo sở thích của bản thân, chọn lựa cho anh,
cũng không biết anh có thích không.”
“Thích.” Lục Cẩn Niên trả lời không chút do dự, hai mắt anh nhìn chằm
chằm chiếc kẹp cravat trong hộp, sau đó cẩn thận đậy nắp hộp lại, lại mở
miệng nói: “Cực kỳ thích.”
Kiều An Hảo tiếp tục cười, đến đây mặt mày đều đã để lộ ra một tia vui
mừng.
Năm ngón tay của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà, nhìn chằm
chằm hai gò má tươi cười như hoa của Kiều An Hảo, sự lạnh nhạt giữa hai
hàng lông mày giảm đi rất nhiều, từ trước tới nay anh không thích để lộ tâm sự
của mình ra với người ngoài, bỗng dưng mở miệng nhẹ nhàng nói ra một câu:
“Đã rất nhiều năm tôi không được nhận quà sinh nhật rồi.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho vẻ mặt tươi cười của Kiều An
Hảo dần dần biến mất, trong đầu cô nghĩ tới khi bản thân đứng ở cửa thư
phòng ngày đó, nghe lén được một câu nói kia của Lục Cần Niên: “Hơn nữa,
sinh nhật của tôi cũng không có gì đáng trải qua.” vẻ mặt khi đó, giống như
bây giờ, giọng điệu tuy lạnh lùng, nhưng vẫn lộ ra một chút đau thương.
Trong trí nhớ của cô, mỗi lần vào sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn
Niên đều sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho chính mình,
Kiều An Hảo nhịn không được hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng mình: “Anh không
tổ chức qua sinh nhật sao?”
“Uhm.” Lục Cần Niên không có há miệng, chỉ ngâm một tiếng, âm thanh từ
trọng miệng phát ra, qua một hồi, anh mới từ từ mở miệng nói: “Từ sau khi mẹ
qua đời, thì cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.”
Lục Cẩn Niên nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mà Kiều An Hảo
không biết như thế nào, lại cảm nhận được một tấm lòng bị tổn thương sâu sắc.
Cô biết Lục Cẩn Niện và Hứa Gia Mộc là hai anh em cùng cha khác mẹ,
cũng biết mẹ của Lục Cần Niên qua đời sớm, nhưng trừ những điều đó ra,
những việc khác cô không biết rõ.
Cho dù Hứa Gia Mộc không biết có cùng ngày sinh nhật với Lục Cẩn Niên,
nhưng chẳng lẽ bác Hứa là ba của bọn họ cũng không biết… Cho dù là con
riêng, nhưng mà cũng là con của bác trai, dù không được tổ chức sinh nhật linh
đình rầm rộ như Hứa Gia Mộc, thì một món quà một câu chúc mừng cơ bản
nhất, hẳn là phải có?
Kiều An Hảo giật giật môi, mở miệng: “Thế còn bác Hứa?Bác cũng không
tổ chức sinh nhật cho anh sao?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Cẩn Niên trở nên nghiêm túc, đáy mắt dâng
nên một tầng tàn bạo.
Kiều An Hảo ngẩn người, bây giờ mới ý thức được vừa rồi mình nói sai,
đáy lòng lo lắng không yên, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng mở miệng, vừa chuẩn
bị lên tiếng nói “Thực xin lỗi”, nhưng mà chỉ mới nói được một chữ “Thực”,
Lục Cẩn Niên với vẻ mặt lạnh như băng, lại chậm rãi quay đầu, nhìn chằm
chằm bầu trời ban đêm qua cửa sổ sát ban công, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh
giống như kể lại chuyện của người khác vậy: “So với việc tổ chức sinh nhật
cho tôi, ông ta càng không hi vọng tôi không có ngày sinh nhật hơn.”
Anh sinh ra, đối với ba của anh mà nói, là một vết nhơ của ông.
Nếu có thể, ba của anh chắc chắn, không muốn cho anh sinh ra trên thế giới
này đi.