Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh xe, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi một câu: “Anh đã trở về?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó quay đầu, nhìn kính chắn gió trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy cả người anh.
Kiều An Hảo thấy tâm tình của anh dường như không được tốt, trừng mắt nhìn, thu lại ý cười trên mặt một chút, ngữ điệu mở miệng nói chuyện cũng có thâm vài phần thận trọng: “Sao vậy?”
Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của cô, đầu hơi chuyển động một chút, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc cô, ngón tay đặt trên tay lái hơi dùng một chút lực, sau đó liền mạnh mẽ dứt chìa khóa xe ra, đẩy cửa ra, xuống xe.
Lục Cẩn Niên không hề liếc mắt nhìn Kiều An Hảo đang đứng bên cạnh xe lấy một cái, trực tiếp bước thật nhanh, đi vào trong phòng.
Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong phòng, Lục Cẩn Niên đã đang đổi giày xong, đang cởi áo khoác ra.
Bước chân của Kiều An Hảo chậm hơn, đi đến phía sau còn cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
Lục Cẩn Niên không hề hé răng, chỉ cởi quần áo ra, rồi tùy ý ném lên sô pha, sau đó đi vế phía cầu thang.
Kiều An Hảo cầm điện thoại di động của mình trên sô pha, vội vàng đi lên tầng, lúc đến cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại lên tiếng: “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh nhé? Mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi tắm nước nóng một lúc cho thoải mái!” đọc nhanh nhất tại Th i ch d oc tru yen . co m
Lục Cẩn Niên vẫn không có phản ứng, bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.
Kiều An Hảo nghi ngờ gãi gãi má, đuổi theo Lục Cẩn Niên: “Đã trễ thế này, anh không đi nghỉ sao?”
Lục Cẩn Niên đẩy cửa thư phòng ra, dường như Kiều An Hảo không hề tồn tại vậy, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Kiều An Hảo che mặt, há miệng thở dốc, theo bản năng mở cửa, khóa trái.
Trán cô gắt gao cau lại, hơi khó hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy, lúc tâm tình anh không tốt thì liền như vậy sao?
Kiều An Hảo đứng trước cửa thư phòng trong chốc lát, mới xoay người, bần thần trở về phòng ngủ, trầm tư cắn ngón tay trong chốc lát, sau đó cô đã nghĩ đến mình trong lúc vô ý đã nghe lén được một câu Lục Cẩn Niên nói với trợ lý: “Sinh nhật của tôi, không có gì để trải qua.”
Cô tinh tường nhớ rõ, lúc ấy mình còn nhìn thấy được thương cảm và cô đơn trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn bình thản của anh.
Hôm nay là sinh nhật anh, anh vì thế mà không thấy tốt sao?
Kiều An Hảo chạy đến phòng ngủ của chính mình, mở ngăn kéo ở bên kia tủ đầu giường, lấy hộp quà sinh nhật màu lam ra.
Cô vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lúc đang muốn cho anh một sự bất ngờ, sẽ tặng quà cho anh, nhưng hiện tại, anh lại tự giam mình trong thư phòng…
–
Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Kiều An Hảo liên tục hô ba tiếng “Kiều Kiều”, cả người mạnh mẽ lay động ở trên giường.