Bầu không khí trên bàn trở nên có chút ngưng trệ, tất cả mọi người như có như không tương hướng tầm mắt về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đương nhiên biết trong lòng mọi người đang suy nghĩ gì, nhưng vai này của cô vốn chính là đổi lấy bằng cơ thể, khó tránh khỏi có chút thiếu tự tin, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên phản ứng như thế nào, vì vậy vẻ mặt đờ đẫn ra.
Cứ sững sờ như vậy, mà đúng hơn là nó đang bị phơi bày sự thật, bộ dạng luống cuống.
Bầu không khí trên bàn càng trở nên trầm thấp hơn.
Kiều An Hảo xấu hổ và sợ hãi, cảm thấy mình thật xấu xí mà lại dơ bẩn, cứ như thế sẽ bị vạch trần mất.
Triệu Manh thân là người đại diện của Kiều An Hảo, đáy lòng cũng có chút lo lắng, vắt hết óc nghĩ cách vãn hồi sự bối rối này.
Ngay khi bầu không khí cực kỳ căng thẳng, Lục Cẩn Niên ngồi đối diện Kiều An Hảo chợt nâng lên mí mắt nhìn Kiều An Hảo. Cô gái rũ mi mắt, giả vờ trấn định ngồi yên một chỗ, nhưng khóe môi khẽ mím lại tiết lộ sự bất an của cô.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo chừng năm giây, sau đó liền bất động thanh sắc rời mắt, mở miệng nói chuyện với âm điệu lạnh nhạt phảng phất có thể đem không khí chung quanh kết thành băng: “Cô Lâm, trong làng giải trí lưu truyền một câu nói, cô không biết sao? Vận khí cũng là một biểu hiện của thực lực.”
Một câu nói của Lục Cẩn Niên nhìn như hời hợt, thế nhưng lại nói cho mọi người trên bàn rằng, Kiều An Hảo lấy được vai diễn này có thể do may mắn, nhưng thật ra là cô có đủ năng lực để đảm đương vai nữ hai này, căn bản không tồn tại bất cứ yếu tố bất chính nào. Đương nhiên đằng sau ý tứ như vậy, cũng đồng thời cũng bày tỏ, Lâm Thi Ý có thể bị Kiều An Hảo cướp đi vai diễn này, là bởi vì thực lực cô ta không đủ!
Kiều An Hảo tuy rằng không biết vì sao Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng giúp cô giải vây, đáy lòng cô kích động lại nhảy nhót, thế nhưng cô biết lúc này điều mình thực sự nên làm là thể hiện gì đó, vì vậy lập tức cong khóe môi, giọng khiêm tốn nói: “Tôi có rất nhiều điều cần phải học hỏi từ các vị tiền bối và lão sư, hy vọng khi quay phim sẽ không kéo chân của mọi người.”
Lục Cẩn Niên nói thế, vốn là quyền uy lại có phân lượng, hơn nữa hiện tại lời của Kiều An Hảo không chỉ tâng bốc tất cả mọi người ở đây, đồng thời cũng ra vẻ mình tương đối khiêm tốn biết lễ, khiến cho mọi người trong nháy mắt liền thay đổi cách nhìn hoàn toàn về cô. Mọi người không thể không khen ngợi Kiều An Hảo vài câu, sau đó liền đổi sang chủ đề khác nói chuyện.
Lâm Thi Ý ngồi ở một bên, tuy vẫn duy trì dáng tươi cười như cũ, nhưng sắc mặt thoạt nhìn có chút khó coi.
Cô vốn muốn gây rắc rối cho Kiều An Hảo, ai biết được kết quả lại là dời tảng đá đập chân của mình!
Nếu không có Kiều An Hảo, thì người hợp tác diễn cùng Lục Cẩn Niên sẽ là cô!
Phải biết rằng, có thể cùng Lục Cẩn Niên đóng phim với nhau, là mơ ước khát khao của tất cả nữ minh tinh! –
Tan tiệc, Kiều An Hảo vào toilet, cho đến khi cô đi ra thì người của đoàn kịch đều đã về hết.
Bởi vì không có chỗ đậu xe, xe dừng ở giao lộ hai trăm thước, cho nên Triệu Manh thừa lúc Kiều An Hảo vào toilet thì đi lấy xe.
Kiều An Hảo đứng ở cửa khách sạn, trong lúc chờ Triệu Manh, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên theo trong khách sạn đi ra.