[Chú, chú cầu hôn đi]
Hứa Gia Mộc mang Tống Tương Tư và Tiểu Hồng về nước, chuyện đầu tiên làm chính là chuẩn bị hôn lễ.
Đến lúc này, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo mới biết được, người trong lòng Hứa Gia Mộc thực ra là người mà bọn họ quen thuộc.
Bị giấu diếm lâu như vậy, Kiều An Hảo tự nhiên có chút khó chịu, không nhịn được châm chọc Hứa Gia Mộc vài câu, Lục Cẩn Niên cưng chiều vợ vô hạn cũng rất thoải mái, cũng tỏ khó chịu theo.
Khó chịu và khó chịu, thân là anh trai và chị dâu, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo vẫn cực kỳ vui vẻ giúp hai người chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên cũng nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ.
Thế nhưng, cao hứng nhất là Tiểu Hồng và Tiểu Bánh Ngọt.
Đối với Tiểu Bánh Ngọt mà nói, Hứa Gia Mộc lúc này chính là thần tượng của cậu, vậy mà đem Tiểu Hồng đến nhà bọn họ, để cậu chẳng những có thể đi chung nhà trẻ với Tiểu Hồng, mà cũng ở luôn gần nhà.
Mấy ngày cử hành hôn lễ, hai bé không đến nhà trẻ, người lớn vội vàng bận bịu, hai đứa bé tự chơi với nhau, sau đó chơi mãi cũng không muốn đến nhà trẻ nữa.
Ngày hôm sau ngày Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư kết hôn, Tiểu Bánh Ngọt vô ý nghe được Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nói chuyện, nói Hứa Gia Mộc chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật với Tống Tương Tư, Paris, Provence, Aegean sea, La Mã… rất nhiều nơi, nhưng không thể mang theo Tiểu Hồng, cho nên nhờ họ trông Tiểu Hồng một tháng.
Tiểu Bánh Ngọt luôn thông mình, tuy không biết hưởng tuần trăng mặt là có ý gì, nhưng lại biết sau khi cô chú kết hôn sẽ đi chơi một tháng, vì thế liền chạy lên lầu, đẩy cửa phòng đồ chơi.
Ghé vào trên tấm thảm, có một Tiểu Hồng siêu cấp to lớn ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn Tiểu Bánh Ngọt hỏi: “Sữa chua của em đâu?”
Lúc này Tiểu Bánh Ngọt mới nhớ tới, mình xuống lầu để lấy sữa chua cho Tiểu Hoòng, vì thế vội vàng xoay người, lại chạy xuống, thoáng chốc đã ôm hai hộp sữa chua đi lên, mỗi bé một hộp, Tiểu Bánh Ngọt nói với Tiểu Hồng: “Có phải ngày mai em cũng không muốn đến nhà trẻ?”
“Ừhm.” Tiểu Hồng ăn sữa chua, gật đầu.
Tiểu Bánh ngọt nuốt sữa chua, trong mắt lóe sáng nói với Tiểu Hồng: “Chúng ta kết hôn đi, kết hôn là có thể hưởng tuần trăng mật.”
Tiểu Hồng nghiêng đầu hỏi: “Hưởng tuần trăng mật là sao?”
Tiểu Bánh Ngọt lắc đầu: “Không biết, thế nhưng có thể đi chơi một tháng.”
Một tháng… đáy mắt Tiểu Hồng sáng rực, lập tức đồng ý.
Sau đó hai đứa bé vừa ăn sữa chua, vừa nghiên cứu đồ chơi.
Bản đồ kia là bản đồ của Trung Quốc, Tiểu Hồng không biết nhiều chữ như Tiểu Bánh Ngọt, ghép vần cùng không được đầy đủ, cho nên chỉ có thể biết được Bắc Kinh.
“Chúng ta đang ở Bắc Kinh.” Tiểu Bánh Ngọt nói.
“Tây An.”
“Đúng.” Tiểu Bánh Ngọt đồng ý.
“Đại Liên.”
Tiểu Bánh Ngọt vẫn đồng ý.
“Tô Châu, Lệ Giang…” Đợi cho Tiểu Hồng đọc hết những từ đó, lại chỉ đến một chỗ cuối cùng chưa ghép hết nói: “Tân Cương.”
Tuy Tiểu Bánh Ngọt không hiểu tin tức thời sự, nhưng ngẫu nhiên lúc ở cạnh Lục Cẩn Niên, nghe được tin tức trên báo, lập tức lắc đầu nói: “Không được, Tiểu Hồng, chúng ta không thể đi Tân Cương, Tân Cương đang rối loạn.”