Kiều An Hạ đúng là lấy điện thoại của anh hẹn Lâm Vi, đối với cô ấy mà nói, cô cho rằng được gặp Trình Dạng, cho nên tới trước, cố ý ăn mặc tỉ mỉ, trong tích tắc nhìn thấy Kiều An Hạ, sắc mặt trở nên kinh ngạc, cô và Trình Dạng trong sáng, nhưng vẫn có chút bất an, như kẻ trộm bị bắt gặp, tay cầm lấy túi xách, miễn cưỡng nở nụ cời: “Cô Kiều.”
Kiều An Hạ cười cười, sau đó gọi người phục vụ, lấy hai ly cà phê, hướng về phía Lâm Vi, thẳng thắn mở miệng: “Cô thích Trình Dạng, đúng không?”
Lâm Vi càng trở nên bất an, trong tiềm thức cho rằng Kiều An Hạ đang tới giữ gìn gia đình mình.
Kiều An Hạ hướng về phía người phục vụ mỉm cười, sau đó khuấy cà phê, uống một ngụm, lại mở miệng nói: “Cô không cần khẩn trương, tôi biết, cô thích Trình Dạng, hôm nay tôi hẹn cô ra đây, chỉ muốn hỏi cô, cô có yêu anh ấy không?”
“Tôi…”
Lâm Vi nhìn vẻ mặt của Kiều An Hạ không giống là tới nói chuyện với tiểu tam, mà lại không hiểu cô có ý gì, do dự một lúc, sau cùng cứ thế không trả lời.
“Hoặc là, cô yêu anh ấy đến mức nào…”
Lâm Vi cúi thấp đầu, cô cắn môi, từ chối rất lâu, sau cùng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cô Kiều, tôi thích Trình Dạng, nhưng là tôi cũng không hề muốn quấy phá hôn nhân của cô, tôi chỉ muốn làm bạn với anh ấy, nhìn anh ấy hạnh phúc là tốt rồi… thật sự xin lỗi, tôi đã mang đến phiền phức cho cô, về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ấy…”
“Không cần…” Kiều An Hạ ngắt lời Lâm Vi.
Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Kiều An Hạ, vô cùng kinh ngạc, như không hiểu ý của cô.
Kiều An Hạ dừng sức cầm tách cà phê, im lặng một lúc, sau đó uống hết, mới cười cười nói: “Hôm nay tìm cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
–
Kiều An Hạ nói chuyện với Lâm Vi, ba tiếng mới xong.
Vẻ mặt của Kiều An Hạ rất bình tĩnh, trái lại Lâm Vi giống như có chút không tiêu hóa nổi những gì cô vừa nói.
Kiều An Hạ gọi người phục vụ lấy cho mình một ly cà phê, uống được hơn nửa, mới mở miệng: “Cô Lâm, ý tứ của tôi đã rõ ràng, không biết cô có đồng ý không?”
Lâm Vi không nói gì.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nhanh chóng bố trí toàn bộ giúp cô.”
Lâm Vi rũ lông mi, vẫn im lặng không nói gì.
“Cô Lâm, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội, thật sự cô không muốn sao?”
Cánh môi Lâm Vi giật giật, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Kiều An Hạ, rất lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tôi đồng ý.”
Kiều An Hạ nghe được đáp án, trong mắt nổi lên ẩm ướt, cô nhìn Lâm Vi cười cười, giống như dùng nhiều sức mới nói được một câu cảm ơn.