Có lẽ phụ nữ thường rất mẫn cảm, Kiều An Hạ cảm thấy tôm hùm của Lục Cẩn Niên này, là có 1 ẩn ý khác.
Cô theo bản năng lướt qua phía đối diện, phát hiện Kiều An Hảo cúi đầu, chuyên tâm ăn tôm, giống y những lần kéo cô đi ăn tôm ngoài quán. Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, mặt vẫn lạnh băng, thủy chung không có mở miệng nói chuyện, mà tay vẫn thong thả bóc vỏ tôm, nhưng bóc xong lại không ăn, mà đem để vào chén của Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ tiếp tục giả bộ lơ đãng quan sát 2 người, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.
Kiều An Hảo thật sự rất thích ăn tôm hùm, bởi vì vậy mà cực kỳ chuyên tâm ăn, tuy trong hộp người khác còn lại nửa, trong hộp của cô lại đã trống trơn.
Kiều An Hảo liếm liếm môi, ngồi ghế, ánh mắt khẽ dịch chuyển, nhìn đến người khác vẫn còn đang ăn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Lục Cẩn Niên đem tôm hùm trong hộp bóc đến hết sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tới Kiều An Hảo, cô vì ăn vội vàng, nên trên khóe môi dính chút tương ớt, hóng mọi người nói chuyện, cũng không chen vào, mà chỉ mở mắt to theo tay mọi người chuyển động, cực kỳ giống 1 đứa trẻ háu ăn, đáng yêu mà nhu thuận.
Lục Cẩn Niên đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ chớp mắt che đi nhu hòa nơi đáy mắt, sau đó ôn nhu mở miệng nói:” Nhìn gì thế?”
Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, lập tức đem ánh mắt tách khỏi tôm, sau đó hướng phía Lục Cẩn Niên lắc lắc đầu.
Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng, Triệu Manh bên cạnh đã ngó đầu qua, giọng điệu trêu chọc giải thích:” Kiều Kiều thích nhất là tôm hùm, chắc là ăn chưa đủ, nên nhìn chằm chằm người khác ăn đó.”
Bị nói trúng tim đen, Kiều An Hảo đỏ mặt, lập tức hướng phía Lục Cẩn Niên lắc đầu quầy quậy, phản bác:” Không có a.”
“Lục ảnh đế, anh xem, Kiều Kiều đang nói dối đấy!” Triệu Manh vẫn tiếp tục trêu chọc.
Kiều An Hảo mặt càng đỏ dữ hơn, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo mặt đã đỏ tới mang tai, bộ dạng đáng yêu thập phần, sau đó rũ mi mắt, che lấp ý cười nơi đáy mắt, sau đó chỉ hộp tôm hùm đã bóc sạch sẽ trước mặt mình:” Nếu thích ăn thì lấy nó mà ăn.”
Kiều An Hảo run run, muốn mà không dám, nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo:” Tôi thật sự ăn no rồi.”
“Tôi không thích ăn thứ này, cô không ăn thì vất đi đấy, nãy giờ là nhàm chán nên bóc chơi vậy thôi.” Lục Cẩn Niên thản nhiên giải thích, không đợi cô nói gì liền trực tiếp đem hộp của mình đổi lấy hộp trống của cô.