Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 624: Lục Cẩn Niên, em có thai (15)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Vốn Lộ Tây chỉ nghe hiểu từ “ông xã”, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên, mở miệng hỏi: “Năm? Mang thai?”

Lộ Tây kinh ngạc, rơi vào đáy mắt Kiều An Hảo, nghiễm nhiên chính là phát hiện bạn trai mình thế nhưng có vợ mà đi tìm chứng cứ.

Sao cô có thể để cho cô ta chứng thực?

Nếu bây giờ cô ta còn chưa từ bỏ ý định, vậy không nên trách cô quá phận!

Vì thế Kiều An Hảo ôm cổ Lục Cẩn Niên, khuôn mặt xán lạn cười, lời nói vừa nãy, dùng tiếng Anh muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào lặp lại một lần: “Ông xã, em đặc biệt đến Bắc Kinh tìm anh đó, ông xã, ngồi máy bay rất mệt nha, ông xã, em vẫn chưa ăn cơm chiều, thật là đói nha……”

Bị Kiều An Hảo không đầu không đuôi làm hành động như vậy, Lục Cẩn Niên chấn kinh một lúc vẫn chưa hiểu rõ, lúc này rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại.

Ai có thể nói cho anh, Kiều An Hảo đang làm cái quái gì? Tự biên tự diễn?

Lục Cẩn Niên nhìn Lộ Tây với ánh mắt xin lỗi, mở miệng nói: “Rất xin lỗi……”

Câu này của anh là xin lỗi thật lòng, rơi vào tai Kiều An Hảo, rõ ràng chính là muốn giữ lại mỹ nữ tóc vàng, sao cô có thể cho anh cơ hội này?

Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo không cần suy nghĩ trực tiếp kiễng mũi chân, dùng sức hạ thấp đầu Lục Cẩn Niên xuống, ngay trên đường cái người đến người đi nơi tha hương dị quốc, chặn miệng Lục Cẩn Niên, ngăn câu nói “Xin lỗi không tiếp được” của anh.

bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé 🙂 ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Cảm xúc mềm mại và ấm áp, khiến cho máu toàn thân của Lục Cẩn Niên chạy ngược, cả người giống như bị điểm huyệt đạ, căn bản không có sức nâng tay đẩy Kiều An Hảo ra.

Lúc Lộ Tây nghe Lục Cẩn Niên tự nhủ “Thực xin lỗi, liền nhận ra được Lục Cẩn Niên khẳng định muốn nói lời không tiếp với mình, chỉ là không nghĩ tới trong lúc bất chợt cô gái tóc đen xin đẹp này, đột nhiên hôn Lục Cẩn Niên, làm cô nhịn không được sợ hãi than một câu, sau đó liền cười lắc đầu, lui về hai bước, lên xe, phát động cơ, rời đi.

Kiều An Hảo nghe được tiếng xe phía sau xa dần, nghĩ đến chuyện người phụ nữ tóc vàng bị mình thành công đánh lui, đáy lòng nhịn không được có chút đắc chí, sau đó mới vừa lòng rời khỏi môi Lục Cẩn Niên.

Chung quanh thấy một màn đàn ông ngoại quốc như vậy, nhịn không được huýt sáo, thức tỉnh Lục Cẩn Niên, lúc này anh mới chợt giật mình nhận ra, vừa mới nãy thế nhưng lại bị Kiều An Hảo cường hôn, gương mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng, lặng yên không một tiếng động hiện lên màu đỏ sậm, vẻ mặt biến hóa, sau đó gỡ cánh tay Kiều An Hảo còn đang quấn chặt cổ mình ra, rồi xoay người, sải bước về phía quán rượu.

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bỏ rơi, lảo đảo hai bước chân, sau đó liền nhanh chóng tháo giày cao gót, đuổi theo Lục Cẩn Niên, vươn tay một phen, bấu vào cổ tay áo của anh.

Cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng, không quay đầu nhìn Kiều An Hảo phía sau, chỉ là dùng sức hất cổ tay ra, Kiều An Hảo nâng tay còn lại, dường như đang cố hết sức, vây chặt cánh tay của anh trong lòng.

Lục Cẩn Niên nhíu mày lại, tiếp tục dùng sức tránh tay cô, lại phát hiện căn bản giãy không ra, liền dùng giọng nói lạnh băng mở miệng:“Buông ra!”

Cả người Kiều An Hảo run rẩy một chút, ôm cánh tay anh càng chặt.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên không chịu nổi quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, ánh mắt nổi lên lửa giận: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

Vốn Lộ Tây chỉ nghe hiểu từ “ông xã”, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên, mở miệng hỏi: “Năm? Mang thai?”

Lộ Tây kinh ngạc, rơi vào đáy mắt Kiều An Hảo, nghiễm nhiên chính là phát hiện bạn trai mình thế nhưng có vợ mà đi tìm chứng cứ.

Sao cô có thể để cho cô ta chứng thực?

Nếu bây giờ cô ta còn chưa từ bỏ ý định, vậy không nên trách cô quá phận!

Vì thế Kiều An Hảo ôm cổ Lục Cẩn Niên, khuôn mặt xán lạn cười, lời nói vừa nãy, dùng tiếng Anh muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào lặp lại một lần: “Ông xã, em đặc biệt đến Bắc Kinh tìm anh đó, ông xã, ngồi máy bay rất mệt nha, ông xã, em vẫn chưa ăn cơm chiều, thật là đói nha……”

Bị Kiều An Hảo không đầu không đuôi làm hành động như vậy, Lục Cẩn Niên chấn kinh một lúc vẫn chưa hiểu rõ, lúc này rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại.

Ai có thể nói cho anh, Kiều An Hảo đang làm cái quái gì? Tự biên tự diễn?

Lục Cẩn Niên nhìn Lộ Tây với ánh mắt xin lỗi, mở miệng nói: “Rất xin lỗi……”

Câu này của anh là xin lỗi thật lòng, rơi vào tai Kiều An Hảo, rõ ràng chính là muốn giữ lại mỹ nữ tóc vàng, sao cô có thể cho anh cơ hội này?

Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo không cần suy nghĩ trực tiếp kiễng mũi chân, dùng sức hạ thấp đầu Lục Cẩn Niên xuống, ngay trên đường cái người đến người đi nơi tha hương dị quốc, chặn miệng Lục Cẩn Niên, ngăn câu nói “Xin lỗi không tiếp được” của anh.

bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé 🙂 ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Cảm xúc mềm mại và ấm áp, khiến cho máu toàn thân của Lục Cẩn Niên chạy ngược, cả người giống như bị điểm huyệt đạ, căn bản không có sức nâng tay đẩy Kiều An Hảo ra.

Lúc Lộ Tây nghe Lục Cẩn Niên tự nhủ “Thực xin lỗi, liền nhận ra được Lục Cẩn Niên khẳng định muốn nói lời không tiếp với mình, chỉ là không nghĩ tới trong lúc bất chợt cô gái tóc đen xin đẹp này, đột nhiên hôn Lục Cẩn Niên, làm cô nhịn không được sợ hãi than một câu, sau đó liền cười lắc đầu, lui về hai bước, lên xe, phát động cơ, rời đi.

Kiều An Hảo nghe được tiếng xe phía sau xa dần, nghĩ đến chuyện người phụ nữ tóc vàng bị mình thành công đánh lui, đáy lòng nhịn không được có chút đắc chí, sau đó mới vừa lòng rời khỏi môi Lục Cẩn Niên.

Chung quanh thấy một màn đàn ông ngoại quốc như vậy, nhịn không được huýt sáo, thức tỉnh Lục Cẩn Niên, lúc này anh mới chợt giật mình nhận ra, vừa mới nãy thế nhưng lại bị Kiều An Hảo cường hôn, gương mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng, lặng yên không một tiếng động hiện lên màu đỏ sậm, vẻ mặt biến hóa, sau đó gỡ cánh tay Kiều An Hảo còn đang quấn chặt cổ mình ra, rồi xoay người, sải bước về phía quán rượu.

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bỏ rơi, lảo đảo hai bước chân, sau đó liền nhanh chóng tháo giày cao gót, đuổi theo Lục Cẩn Niên, vươn tay một phen, bấu vào cổ tay áo của anh.

Cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng, không quay đầu nhìn Kiều An Hảo phía sau, chỉ là dùng sức hất cổ tay ra, Kiều An Hảo nâng tay còn lại, dường như đang cố hết sức, vây chặt cánh tay của anh trong lòng.

Lục Cẩn Niên nhíu mày lại, tiếp tục dùng sức tránh tay cô, lại phát hiện căn bản giãy không ra, liền dùng giọng nói lạnh băng mở miệng:“Buông ra!”

Cả người Kiều An Hảo run rẩy một chút, ôm cánh tay anh càng chặt.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên không chịu nổi quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, ánh mắt nổi lên lửa giận: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky