Lục Cẩn Niên mặc quần áo làm gì?
Lông mày của Kiều An Hảo nhăn lại, bên tai truyền đến tiếng động của Lục Cẩn Niên đang thay đồ, sau đó cửa phòng ngủ bị kéo ra, rồi đóng lại.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, trong lòng Kiều An Hảo tràn đấy nghi ngờ mở to mắt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, lông mày càng nhăn lại hơn, theo bản năng xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến ngoài ban công, nhìn qua cửa sổ thấy Lục Cẩn Niên đi lên xe, đèn xe sáng lên, sau đó chậm rãi quay đầu, đi ra khỏi cửa.
Lục Cẩn Niên sao lại không ngủ mà còn vụng trộm đi ra ngoài? Hơn nửa còn là lúc nửa đêm…
Kiều An Hảo đứng ở ban công sửng sốt một hồi, sau đó liền chạy về phòng ngủ, sờ soạng di động của mình, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả không biết tại sao, lại nghĩ tới lúc Lâm Thi Ý nói với mình.
Khách sạn Bốn Mùa, một người phụ nữ ngoại quốc, cô nam quả nữ, chung sống một phòng, phòng 1002, phòng Tổng thống/….
Những thứ này giống như sức công phá của một quả bom đánh vào người cô, rồi đột nhiên nổ mạnh.
Tay Kiều An Hảo khẽ run rẩy, điện thoại mạnh mẽ rơi xuống, thẳng tắp nện vào ngón chân của cô, da thịt trắng nõn trong nháy mắt ửng hồng, cô lại giống như không hề có cảm giác gì, vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ như cũ.
Lục Cẩn Niên yêu cô như thế… Làm sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác?
Nhưng là, anh kết hôn với cô lâu như vậy, một lần đều chưa từng đụng chạm vào cô, cả tối hôm nay, cô chủ động cọ vào người anh, anh vẫn không làm bất cứ điều gì, còn có, tết ngọ anh che chở cô như thế, lúc ăn cơm, rõ ràng bởi vì trong miệng cô nói ra một câu người đàn ông khác mà ghen, anh rõ ràng là để ý cô.
Không được, không được, cô phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, anh như vậy ra ngoài, khẳng định là có nguyên nhân của anh… cô không thể bị Lâm Thi Ý làm ảnh hưởng…
Kiều An Hảo dùng lực lắc đầu, nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, trong lòng không ngừng tự nhủ với bản thân, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng là, càng như vậy càng nói cho biết, trong đầu óc cô lại đang miên man suy nghĩ, đến sau cùng, cô giống như người mất hết sức lực, cả người xụi lơ trên giường, nhìn phòng ngủ trống không, trong lòng vô cũng hoang mang.
Trong đầu như có một loại nhớ nhung, thúc đẩy cô đi dò xét mọi chuyện, nhưng lại có một loại nhớ nhung khác ngăn cản cô không được đi.
Hai loại nhớ nhung trong đầu cô đánh nhau rất lâu, cuối cùng Kiều An Hảo vẫn đứng lên, đi vào phòng thay đồ.
Cô vốn không biết mình mặc quần áo như thế nào, cũng không biết rốt cuộc mình đi ra khỏi cửa như thế nào, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại, người đã đứng ở trước cửa Cẩm Tú viên, chặn lại một chiếc taxi.
Cô lên xe, tài xế hỏi cô đi đâu, qua một lúc lâu, cô mới nói: “Khách sạn Bốn mùa.”
Lúc này là 1 giờ sáng, đường phố trống không, cực kỳ an tĩnh, xe chạy như bay, tiếng động cơ không ngừng chui vào trong tai cô.
Không biết đi được bao lâu, xe ngừng lại, Kiều An Hảo ngơ ngác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, không có phản ứng gì.
Tài xế quay đầu, vỗ vỗ vào ghế: “Cô gái, đến nơi rồi.”
Lúc này, Kiều An Hảo mới bất giác gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
“Cô gái, tiền xe còn chưa trả.”