Lục Cẩn Niên do dự trong chốc lát liền mở miệng nói “Thật xin lỗi”, kết quả trong điện thoại truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Kiều An Hảo: “Lục Cẩn Niên, cảm ơn anh.”
Chỉ là sáu chữ đó, lại khiến anh hiểu rõ được rốt cuộc tại sao cô lại khóc như thế trong nháy mắt.
Sự lo lắng trong lòng, rốt cuộc cũng đi xuống, thân thể bị căng cứng cuối cùng cũng có thể thả lỏng, Lục Cẩn Niên tựa vào ghế xe, xe đang dừng ở ven đường,
anh khoát tay với trợ lý, ý bảo cậu ta tiếp tục lái xe, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Em xem trực tiếp?”
“Ừhm.” Kiều An Hảo còn đang nức nở, thế nhưng so với vừa rồi, hiện giờ cảm xúc đã vững vàng hơn rất nhiều: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Trên đường về nhà.”
“A…” Kiều An Hảo lên tiếng, theo bản năng mở miệng: “Lục Cẩn Niên, em…”
Cô muốn nói, cô mang thai rồi.
Nhưng là lời đến đầu môi, lại nghĩ đến anh đã bỏ lỡ là người đầu tiên, trễ một chút biết được tin tức này cũng không sao.
Tối mai là trận chung kết, sau khi cô múa xong, có thể mượn sân khấu, học dáng vẻ hôm nay của anh, trả lại cho anh cảm giác vui mừng rung động của cô.
Chỉ là không biết, Lục Cẩn Niên khi nghe được cô mang thai, lúc đó sẽ phản ứng như thế nào?
“Sao vậy?” đợi một lúc, cũng không thấy tiếng của cô, Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi.
“Không sao, là em đột nhiên muốn ăn quả hạch.” Kiều An hảo vội vàng thu lại suy nghĩ trong đầu, cực kỳ tự nhiên chuyển vấn đề.
“Được, anh mua về nhà cho em.” Lục Cẩn niên đáp ứng: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Ừhm…” Kiều An Hảo nghĩ một lúc nhớ đến bác sĩ nói lúc mình mang thai sẽ muốn ăn thứ gì đó, sau đó nói với anh: “Qủa táo, ô mai, nho, cá trích, trứng chim, sữa… đúng rồi, còn có móng heo.”
“Móng heo?” Lục Cẩn Niên ngạc nhiên: “Không phải em ghét ăn móng heo nhất sao?”
Kiều An Hảo làm nũng: “Hiện giờ em muốn ăn…”
Lục Cẩn Niên liền thỏa hiệp trong nháy mắt: “Được, anh mua về cho em.”
“Ừhm, anh ở nhà chờ em.”
–
Hứa Gia Mộc có để quên một phần hợp đồng ở nhà, chạng vạng qua lấy, nhận được clip mà Tống Tương Tư gửi đến, anh hỏi lại một câu: “Gì thế?”
Tống Tương Tư rất chảnh trả lời lại anh: “Không biết tự nhìn à?”, sau đó cũng không thèm phản ứng tiếp.
Vì thế, anh chỉ có thể nhấn vào rồi tự mình xem.
Hứa Gia Mộc vốn tưởng rằng Tống Tương Tư gửi clip về cô, ai ngờ, là cuộc phỏng vấn của Lục Cẩn Niên.
Ban đầu cuộc phỏng vấn, đều nói về phương châm phát triển của Hoàn Ảnh truyền thông trong tương lại, Hứa Gia Mộc không yên lòng, vừa nhìn điện thoại, vừa dừng xe trước cửa nhà.
Anh cầm chìa khóa, đang định đẩy cửa xe đi xuống, trong di động lại truyền đến câu hỏi cực kỳ vớ vẩn của người dẫn chương trình: “Lục tổng, không ngại chia sẻ chuyện cũ của anh và cô Kiều chứ?”
Đối với sự hiểu biết của Hứa Gia Mộc về Lục Cẩn Niên, không nhịn được cười khẽ một tiếng, trong lòng còn đang nghĩ, người dẫn chương trình này không phải tự tìm mất mặt sao? Anh trai của anh có khi nào nói việc riêng của mình ra ngoài đâu?
Kết quả, ngoài dự đoán của anh, Lục Cẩn Niên vậy mà nói, tôi rất vui lòng.