Đúng lúc này, Lục Cẩn Niên khom người xuống lấy ra một chai nước chanh, cầm lấy đồng tiền xu.
Kiều An Hảo nhét hộp thuốc vào trong túi, sau đó đặt tay lên chiếc ly không, chặn viên thuốc bên trong.
Lục Cẩn Niên mang lon nước trở về, ngồi xuống, mở lon nước, đưa về phía cô.
Kiều An Hảo nhận lon nước, đầu tiên rót vào ly nước có chứa viên thuốc kia, sau đó mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cầm một ly không khác, rót vào một ly nữa.
Kiều An Hảo đặt ly nước chanh còn lại lên bàn, sau đó đưa ly nước có thuốc để trước mặt Lục Cẩn Niên, lông mi dài nhớp chớp, nhìn chằm chằm vào anh, nũng nịu nói: “Đưa cho anh.”
Bình thường ngoại trừ uống cà phê hay trà, Lục Cẩn Niên chỉ uống nước lọc, cũng không uống những loại nước màu sắc sặc sỡ, cho nên liếc một cái, liền lắc đầu từ chối: “Tôi không uống.”
Có lẽ thấy mình từ chối quá dứt khoát. anh dừng một giây rồi nói tiếp một câu: “Em uống đi.”
Sau đó trong lòng anh liền nổi lên một tia âm thầm cười khổ, cho dù cô khiến anh tổn thương, nhưng anh không khống chế được bản thân, sau khi thấy cô ủy khuất, lại muốn đền bù cho cô.
Kiều An Hảo không nói gì, nhưng vẫn duy trì động tác nâng ly, đôi mắt trong suốt mở to, vô tội mà lại mê người nhìn anh.
Lục Cẩn Niên bị ánh mắt của cô nhìn như vậy nên không chống đỡ được, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy ly nước chanh.
Lúc này Kiều An Hảo mới cười tươi, vẻ mặt mềm mại, sau đó giơ ly còn lại, chạm cốc anh. Rồi đặt ngang đầu, uống một cách mạnh mẽ.
Lục Cẩn Niên bị nụ cười của cô làm cho thất thần, đợi vô buông ly nước xuống, cô nháy mắt, hỏi anh tại sao không uống, anh mới nhìn xuống rồi bưng ly nước lên, uống một ngụm.
Rất ngọt, hơi ngán, mang theo vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định bỏ xuống lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi từ cô, Lục Cẩn Niên chần chừ một giây, rồi uống không còn một giọt.
Kiều An Hảo nhìn anh uống sạch mới cầm đũa, tiếp tục ăn cơm, trong lòng hơi lo lắng.
Triệu Manh nói cho cô, muốn thuốc phát huy tát dụng phải chờ nửa tiếng, nói cách khác, hiện tại cô muốn nhanh chóng cùng Lục Cẩn Niên về khách sạn…
Kiều An Hảo vội vàng ăn hết cơm, đặt đũa xuống, nói với Lục Cẩn Niên không biết lúc nào đã nhìn lại ra cửa sổ: “Em no rồi.”
Lục Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không nói gì, lấy ví tiền ra, đứng dậy đi tới bàn nhân viên tính tiền.
Đi ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe emxi dừng bên đường, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên lên xe, trở về khách sạn.
Lúc thang máy lên tầng hai, sắc mặt Lục Cẩn Niên hơi đỏ lên, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, trong cơ thể quay cuồng một cỗ khí áp đảo lấy anh.
Thang máy dừng trên tầng cao nhất, cửa vừa mở, Lục Cẩn Niên giống như muốn bỏ Kiều An Hảo ở lại, nhanh chóng bước ra ngoài.
Kiều An Hảo nhìn phản ứng của anh, đã mơ hồ nhận ra được thuốc đã bắt đầu phát tác, không cho Lục Cản Niên thoát, cô vội chạy theo, lúc Lục Cẩn Niên cầm chìa khóa phòng, vừa mở cửa, cô liền chạy lên, nhào vào trong lòng anh.