Phòng ngủ không còn âm thanh của Triệu Manh, trở nên dị thường yên tĩnh.
Kiều An Hảo thập phần bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay thỉnh thoảng sự trượt trên màn hình Ipad một chút, Lục Cẩn Niên đại khái là người trừ bỏ tính cách lãnh đạm, không thích tiếp xúc với người bên ngoài, kỳ thật cũng không có điểm đen gì, cho nên yêu sách trên mạng, đại đa số đều là gièm pha về mẹ của anh, là từ một tờ báo chí cũ chụp lại, nói mẹ của anh theo bao nhiêu người đàn ông, cũng có ảnh chụp mẹ của anh tiếp rượu ở câu lạc bộ đêm bị mấy người đàn ông vây quanh, còn có…… Phim cấp ba, vô số người phát lại, thậm chí còn có một số khoa trương làm thành một video về biểu hiện trên mặt của mẹ anh, về phần lời đồn đãi cùng lí do thoái thác bên trong đề tài này, lại khó coi , tuy rằng fan của Lục Cẩn Niên hùng mạnh, vẫn luôn nói “Vô luận nam thần làm cái gì, vẫn là nam thần của chúng ta”“Chúng tôi ủng hộ anh” lời nói linh tinh tích cực, nhưng mà đối lập với những lời này là những lời nói đả thương người cũng nhiều không kém, có vẻ có chút yếu ớt.
Cô biết anh là con riêng của Hứa gia, nhưng mà còn chưa biết, mẹ của anh là ai, cũng không biết nguyên lai anh còn có hoàn cảnh không muốn người biết như vậy.
Kiều An Hảo nghĩ tới khi mình đến Hứa gia thăm Hàn Như Sơ, bọn họ luôn miệng nói lời nói khinh thường Cẩn Niên và mẹ của anh, lúc ấy cô nghe sẽ rất khó chịu, hiện tại trên mạng nhiều người nói lời nói ác độc về mẹ của anh như vậy, anh có bao nhiêu khổ sở?
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới Lục Cẩn Niên lúc này, rất có khả năng một mình tránh ở một nơi không ai biết, một mình cắn nuốt những tổn thương này, cả người cô liền giống như có người hung hăng đâm cô một đao, đau đớn khó nhịn, cô cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vẫn trạng thái không kết nối được.
Kiều An Hảo nhớ tới bản thân từng lưu số điện thoại của mọi người vào một phần mềm, vội vàng cầm Ipad download phần mềm kia, sau đó tìm số điện thoại trợ lý của Lục Cẩn Niên trợ, gọi đi qua, lại tắt máy. Trước kia cô ở Cẩm Tú Viên, cho nên có lưu số điện thoại ở Cẩm Tú viên, đánh đi qua, không người tiếp nghe.
Kiều An Hảo chuẩn bị gọi số điện thoại khác, nhưng mà liếc mắt nhìn thời gian trên Ipad một cái, rạng sáng ba giờ rưỡi, đêm hôm khuya khoắc, sợ là mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Kiều An Hảo có chút nặng nề buông điện thoại, cô chạy từ trong bệnh viện đến đây, thân thể đặc biệt không thoải mái, nhưng mà cô lại không có buồn ngủ, thỉnh thoảng cầm Ipad xem đổi mới trên Weibo một chút, càng xem càng tâm tắc, so với lúc bản thân bị mắng còn không thể chịu đựng được.
Cuối cùng, Kiều An Hảo đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ném Ipad sang một bên, nhưng mà lực chú ý lại tổng nhịn không được phiêu về phía Ipad, cô có chút căm tức nâng chân lên, đạp Ipad xuống giường, sau đó ôm đệm, một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, ngốc một lát, hốc mắt lại không hiểu đỏ lên, nhịn không được ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lại di chuyển tầm mắt dừng ở vật trang
trí trên kệ, sinh nhật năm nay của bản thân, Lục Cẩn Niên đưa cho bản thân một con búp bê.
Kiều An Hảo ném gối ôm, từ trên giường đi xuống dưới, đi đến trước kệ, vươn tay vuốt ve từng chút từng môi hồng răng trắng, tươi cười ngây thơ của búp bê bằng sứ, đáy lòng càng trở nên khó chịu, nhịn không được nâng tay lên cầm búp bê từ trên kệ xuống dưới, cũng không biết có phải do thân thể không đủ sức, hay là do cô không cầm chắc, không có nghĩ qua là, búp bê bằng sứ từ trên đầu ngón tay của cô trượt xuống.