Sau đó anh liền tìm đề tài, hỏi cô, “Vĩnh hằng chi tâm” trong các loại kim cương trên thế giới, không phải là tốt nhất, cũng không phải là cao quý nhất, lúc ấy anh còn hỏi, tại sao không phải là “Hải dương chi tâm” “Châu Phi chi tinh” để làm kịch bản?
Cô nghe được giọng nói của anh, bộ dạng giống như rất khẩn trương, chần chờ hồi lâu, mới xoay người, không mở miệng, lại nhìn về phía anh cười, nụ cười mềm nhũn mang theo vài phần đáng yêu, thấy thế anh nhất thời có chút đỏ mặt, sau đó anh liền quay người sang, nghiêng đầu, sau, liền nghe cô nói: Cô thích “Vĩnh hằng chi tâm” .
Chẳng qua sau đó cô lại nói, “Vĩnh hằng chi tâm” quá đắt, chỉ là tùy ý thích mà thôi.
Khi đó anh, nghèo xơ xác, nghe cô nói thích, sau đó len lén lên mạng tra tài liệu về “Vĩnh hằng chi tâm’, sau đó thấy được đối với anh lúc đó, cũng không dám nghĩ đến giá cả trên trời như vậy.
Anh và cô kết hôn kết quá vội vàng, không có tỏ tình, không có hẹn hò, không có nói yêu thương, cũng không có cầu hôn, thậm chí nghi thức đính hôn và hôn lễ cũng không có.
Mặc dù cô không mở miệng nói với anh, nhưng mà người khác có, sao cô lại không có?
Huống chi, khi anh liên lạc Ngụy Tổng, có một lần buổi tối từ phòng sách trở về phòng ngủ, cô còn chưa ngủ, đang xem TV, lúc ấy trên TV vừa vặn diễn đến nam chính đeo chiếc nhẫn kim cương cho nữ chính, anh thấy rõ trong mắt cô, thấy được một tia hâm mộ và xám xịt.
–
“Bởi vì bà xã tôi thích.”
Ngụy Tổng bị lý do đơn giản của Lục Cẩn Niên mà không biết nên nói gì.
Chỉ vì bà xã thích… Cho nên không tiếc tiêu xài nhiều tiền bạc, tới mua một viên kim cương?
Thế giới người có tiền, thật khó hiểu…
Ngụy Tổng nhìn văn kiện trống trước mặt mình, sau đó đẩy tới trước mặt Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên nhíu mày một cái: “Ông không hài lòng với điều kiện của tôi?”
“Không phải vậy.” Ngụy Tổng cầm chi phiếu trên bàn: “Tôi cảm thấy vậy là đủ rồi, về phần điều kiện thêm, tôi không cần.”
Lục Cẩn Niên là thiên tài hiếm thấy trên thương trường, mặc dù gần đây anh vẫn rất bề bộn, nhưng theo ông biết, anh ta có quan hệ thân thiết với một số người bên phía Mỹ.
Thay vì một lần mua bán rồi chấm dứt, không bằng giữ tình cảm, làm bạn bè, có lẽ tương lai có thể nhờ Lục Cẩn Niên trợ giúp, đưa tập đoàn Ngụy thị vươn tới quốc tế.
Thương nhân giỏi, đều muốn lợi ích lâu dài vĩnh viễn, cho nên Ngụy Tổng nhìn Lục Cẩn Niên ngồi ưu nhã đối diện, mở miệng nói: “Tôi bán Vĩnh Hằng chi tâm cho Lục tổng ngài, nếu như bây giờ Lục tổng có thời gian, có thể cùng tôi đến nhà họ Ngụy, tôi lấy cho ngài.”
Ngụy Tổng sảng khoái đồng ý như vậy, ngược lại khiến cho Lục Cẩn Niên thầm giật mình, nhưng mà rất nhanh anh hiểu ý tứ sâu trong lòng của Ngụy Tổng, rõ ràng cho thấy đang bán nhân tình cho mình, vì tương lai hợp tác lâu dài hơn.
Lục Cẩn Niên đến bây giờ cũng không thích tiếp nhận người khác, lại nhận nhân tình của Ngụy Tổng, anh đồng ý đề nghị của Ngụy Tổng, kêu phục vụ tính tiền.
Hai người đi ra sân golf, đang chuẩn bị lên xe, điện thoại di động Lục Cẩn Niên bất chợt vang lên, là trợ lý gọi tới, Lục Cẩn Niên nhìn Ngụy Tổng nói một câu xin lỗi, nhận nghe.
“Lục tổng, có chuyện lớn rồi, chuyện trước kia của cô Kiều và cậu Hứa bị công khai, trên mạng cũng hộn loạn, cũng không biết người nào tiết lộ tin tức ngôi nhà của ngài và cô Kiều, những ký giả kia cũng đến Cẩm Tú viên rồi.”