Bác gái cực kỳ thích Trình Dạng, sau khi biết con gái của mình qua lại với anh, còn cố ý xem lại mấy bộ phim mà anh đóng, thậm chí mỗi lần chơi mặt chược, còn thường xuyên bàn tán về mấy bộ phim mới của anh.
Cho nên bác gái đang nấu há cảo, sau khi biết Trình Dạng đến chơi, lại còn đặc biệt chạy từ trong nhà bếp ra, kêu anh ngồi xuống.
Lúc Kiều gia chính thức bắt đầu ăn cơm tất niên, vừa lúc tiết mục cuối năm cũng bắt đầu, bác trai còn cố ý tăng âm lượng.
Tuy nhiên mấy năm nay, tiết mục cuối năm đều bị mọi người trên mạng nói đùa là không bằng trước kia, nhưng không thể không thừa nhận, tiết mục cuối năm đã trở thành điểm đặc thù của đêm giao thừa, phải xem thì mới có không khí năm mới.
Những đêm giao thừa trước, lúc ăn cơm chỉ có mình bác trai là đàn ông, thi thoảng Kiều An Hạ sẽ uống vài chén với ông, hôm nay có thêm Trình Dạng, bác trai còn cố ý đem mấy chai rượu đã cất giấu nhiều năm lấy ra uống.
Bởi vì có người cùng uống rượu, bác trai rất vui vẻ, Trình Dạng còn cố ý mang theo quà, là một cái vòng tay ngọc lục bảo cho bác gái, khiến bác cao hứng cười toe toét, trên bàn cơm không ngừng thúc giục anh ăn nhiều thêm một chút.
Trình Dạng là thật tâm thật lòng thích Kiều An Hạ, Kiều An Hạ nhận một tờ giấy ăn của Trình Dạng, Trình Dạng đưa hơi chậm một chút, khiến Kiều An Hạ mở miệng thúc giục, Trinh Dạng lại vội vàng cầm khăn tay xoa xoa tay cô.
Bác gái trách Kiều An Hạ mấy câu, trái lại Trình Dạng chỉ cười nói không sao, khiến Kiều An Hạ đắc ý nhìn mẹ mình chớp chớp mắt, bác gái chỉ lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Có thể bởi vì có thêm Trình Dạng, hai bác đều để ý đến anh và Kiều An Hạ, trọng tâm đề tài bàn luận trên bàn ăn cũng là quay xung quanh bọn họ, Kiều An Hảo không tiện nói, cũng không muốn nói, cho nên chỉ vừa cười vừa ăn cơm, thi thoảng nhìn thấy mấy hành động ngọt ngào của Trình Dạng và Kiều An Hạ, trong mắt lại hiện lên ảm đạm, liền cúi đầu, yên lặng ăn hết há cảo trong bát.
Ăn cơm xong, Trình Dạng vội vàng giúp thu dọn bát đĩa, bị bác gái từ chối, thúc giục Kiều An Hạ lôi Trình Dạng đi.
Một bàn ăn còn đầy cơm thừa rượu cặn như vậy, dĩ nhiên không thể để một mình bác gái thu dọn được, Kiều An Hảo liền xắn tay vào giúp đỡ.
Kiều An Hảo tranh lấy việc rửa bát.
Bác gái mang hoa quả còn tươi mới ở trong tủ lạnh ra, cắt thành mấy hình dạng đẹp mắt, rồi để lên mâm, mang ra ngoài.
Kiều An Hảo rửa bát xong, lúc đi ra khỏi phòng bếp, còn bắt gặp Kiều An Hạ đang cầm một cây tăm xiên một miếng táo nhét vào trong miệng Trình Dạng, bác trai ở bên cạnh nói chuyện với anh, mặc dù không nghiêng đầu nhìn Kiều An Hạ, nhưng lại thuận thế ngậm miếng táo, thậm chí còn vươn tay ôm lấy bả vai của Kiều An Hạ.
Kiều An Hảo nhìn một màn kia, không nhịn được buông mi mắt xuống, cô nhớ đến lúc ở trong Cẩm Tú Viên, buổi tối khi Lục Cẩn Niên xử lý việc của công ty, mà cô ngồi ở một bên xem ti vi, anh sợ cô nhàm chán, luôn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt và hoa quả cho cô, lúc đó cô cũng như thế này, vừa ăn vừa thử đút một miếng cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên giống như Trình Dạng, cũng không nhìn cô, cô liền thử mấy lần đưa hoa quả các loại nhét vào trong miệng anh, anh không thích ăn, sẽ bỏ hết công việc xuống sau đó quay đầu bổ nhào vào cô.
“Kiều Kiều, rửa xong rồi?” Bác gái bưng ấm trà từ trong phòng khách đi tới, nhìn thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa phòng bếp, ra tiếng hỏi.