Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 880: Kết thúc (80)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Hứa Gia Mộc dường như không nghe được gì nữa, tiếp tục hát một câu: “Về sau, rốt cục cũng hiểu rõ, người đã không còn ở đây…”

Sau đó anh không hát nổi nữa.

Hứa Gia Mộc cảm thấy như có gì ngăn ở yết hầu của anh, nửa vời, hô hấp cũng trở nên khó khắn.

Âm nhạc vẫn vang lên, không có ai hát, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.

“Tình yêu khi đó, vì sao có thể đơn giản như vậy, mà vì một người thời niên thiếu, nhất định để tôi yêu sâu đậm như thế…”

“Oa, không hát nữa rồi hả?” Triệu Manh cũng uống hơi nhiều, chỉ ngây ngốc hỏi một câu, sau đó đứng lên, đem bình rượu đến bên miệng, nhắm mắt lại, coi như là làm micro, hát tiếp: “giống như trong đêm khuya, em không còn, chỉ có thể lẳng lặng hối tiếc…”

Có thể là không chịu được sự cuốn hút, người khác cũng nhẹ nhàng mở miệng hát theo: “Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường, hiện tại đã không phải tiếc nuối…”

Hứa Gia Mộc nghe được lời hát như thế, giống như bị điện giật, tay liền nắm chặt lại.

“Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là im lặng, những năm gần đây không có ai để cho anh hết cô đơn…”

Hứa Gia Mộc lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đặt micro xuống, sau đó đi về chỗ ngồi.

“Về sau, cuối cùng thế nào lại yêu em, đáng tiếc em đã đi xa rồi, biến mất trong biển người, về sau, rốt cục cũng đã hiểu rõ, một khi bỏ lỡ, liền không thể…”

Hứa Gia Mộc đóng cửa lại, còn có thể nghe thấy tiếng song ca nam nữ bên trong: “Vĩnh viễn không thể gặp lại, có một người đàn ông yêu một người phụ nữ.”

Hứa Gia Mộc rời khỏi, mới biết được bên ngoài tuyết rơi khá nhiều, từng mảng tuyết lớn lả tả rơi xuống.

Lúc này đã là 10 giờ khuya, bởi vì có lễ giáng sinh, trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, chân trời thi thoảng còn vang lên tiếng pháo hoa.

Hứa Gia Mộc đứng ở con phố bên cạnh, đột nhiên không biết nên đi đâu, anh nâng đầu nhìn bông tuyết, qua một lúc, sau đó liền đi về phía bãi đỗ xe.

Trên đường đi vừa lúc qua một cửa hàng, rạp chiếu phim ở tầng một vẫn còn bán vé, trên màn hình lớn còn có thể nhìn thấy, hiện tại đang phát tin Hoàn Ảnh truyền thông năm nay sẽ chiếu phim mới vào lễ giáng sinh, từ trên áp phích có thể nhìn được gương mặt quen thuộc.

Anh nhớ tới, rất nhiều năm trước, chính mình cũng đi theo Tống Tương tư vào lễ giáng sinh, sau khi xem một bộ phim vào đêm khuya, khi đó cô còn chưa tiến vào giới giải trí, vĩnh viễn luôn mang một gương mặt không trang điểm trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt giống như vầng trăng non cười rộ lên.

Ngày đó, giống như hôm nay, cũng có tuyết lớn, sau khi xem phim xong, nơi nơi đều là những cặp đôi nắm tay nhau, chỉ riêng cô và anh kề vai thong thả rảo bước, một chiếc xe chạy tới lúc qua đường, anh vươn tay kéo bả vai của cô, sau đó cũng không buông tay cô nữa, cô cũng không né tránh.

Thật lâu Hứa gIa Mộc mới chuyển tầm mắt khỏi tấm áp phích, sau đó cúi đầu, nhìn chính lòng bàn tay của mình.

Anh rõ ràng đã nắm tay cô, như thế nào, lại để cô chạy mất?

Chọn tập
Bình luận
× sticky