[Vợ chồng Lục Kiều ân ái]
(một)
Từ bé đến lớn, Kiều An Hảo sống trong gia đình giàu có, vốn là có phần được nuông chiều.
Lúc nửa năm rời khỏi Lục Cẩn Niên, cô ở một mình, tiền điện, dọn dẹp vệ sinh, thay bóng đèn, mấy loại cơ bản đều dần dần học được, sau khi kết hôn, lại được anh nuông chiều, dường như chuyện gì cũng không phải động tay vào, bởi vậy dẫn đến Kiều An Hảo dần có thói quen ỷ lại anh.
Kiều An Hạ không thể mang thai, đối với hai bác Kiều mà nói, Tiểu Bánh Ngọt chính là cục cưng bảo bối, Bác gái thường tìm lý do đến thăm bé.
Bắc Kinh hôm nay, nhiệt đột đột nhiên giảm xuống, lúc Lục Cẩn Niên về nhà hắt hơi vài cái, vừa lúc bác gái đến thăm Tiểu Bánh Ngọt,mượn cơ hội phát huy, nói sợ anh lây bệnh cho bé, không nói hai lời liền mang theo bé về Kiều gia, để Kiều An Hảo chăm sóc Lục Cẩn Niên.
Vốn bệnh của anh cũng không nghiêm trọng, không biết có phải bị bác gái nói thế không, chín giờ tối, đúng là giờ tốt, anh không hay đi bẹnh viện, hôm nay má Trần có việc, cũng không ở lại Cẩm Tú viên, cho nên Lục Cẩn Niên tự nhiên được một mình Kiều An Hảo chăm sóc.
Trong nhà có thuốc dự phòng, từ khi kết hôn, hòm thuốc dường như liền chỉ có mình anh động vào, Kiều An Hảo đi tìm, lại hỏi anh: “Chồng ơi, hòm thuốc ở đâu?”
Giọng anh có chút mất sức: “Dưới tủ ti vi.”
Sau khi tìm thấy, không phải xem nên uống thuốc nào, mà đến hỏi anh theo tập quán: “Bị cảm phải uống thuốc nào?”
“Thuốc tiêu viêm có muốn uống không?”
“Uống mấy viên?”
Lục Cẩn Niên rất khó chịu, nhưng đối với mấy câu hỏi lải nhải của Kiều An Hảo, lại không có chút nào không kiên nhẫn, anh vừa trả lời, vừa khởi động thân thể mệt mỏi, giọng nói ôn hòa: “Đem hòm thuốc qua đây.”
Kiều An Hảo ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩn Niên chọn hai loại thuốc cho mình.
Kiều An hảo không chuẩn bị nước, vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng ngủ không đóng, anh ru rú trên giường, đợi một lúc, lại nghe đến âm thanh thanh thúy, là tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất, Lục Cẩn Niên chẳng thèm quan tâm người không khỏe, vội vàng xuống giường, chạy ra ngoài, nhìn thấy cô đang chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ trên đất, anh vội vàng đi qua, tóm lấy tay cô: “Để anh thu dọn, em đi lấy găng tay đi.
Kiều An Hảo rất nhanh cầm găng tay lại, cô nhìn sắc mặt trắng xanh của anh, chỉ muốn chính mình đeo găng tay rồi đi nhặt, lại bị anh giành trước làm xong hết toàn bộ, vừa nhặt vừa xử lý sạch sẽ mặt đất, sau đó rót cho mình một chén nước, nắm tay cô đi lên lầu.
Lục Cẩn Niên uống thuốc rồi, liền uể oải nằm trên giường, Kiều An hảo vươn tay sờ sờ trán anh, phát hiện càng nóng hơn, cô nghĩ đến rõ ràng mình nên chăm sóc anh, kết quả chỉ mang lại phiền phức cho anh, mà cô bị anh cưng chiều, vài thứ trong nhà còn không biết để ở đâu, trong mắt liền hiện lên chút áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lục Cẩn Niên, em làm vợ anh có phải rất tệ không?”
“Ừhm?” Lục Cẩn Niên nhắm mắt dưỡng thần, hơi mở ra, như là nghi ngờ sao tự nhiên cô nói một câu như thế.
CHƯƠNG 963: hẠNH PHÚC (4)
“Kết hôn ba năm, vẫn là anh đối tốt với em, vậy mà lúc anh bị bệnh, cũng không thể chăm sóc anh tốt, em quá tệ, phải không?”
“Đừng nói thế.” Lục Cẩn Niên gật đầu, phụ họa,
Kiều An hảo cũng biết mình bị anh làm hư, nói như vậy nhưng lúc anh gật đầu thấy hơi khó chịu, liền ngẩng đầu, giận dữ trừng anh.
Lục Cẩn Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười khẽ một tiếng, giơ tay lên, cọ xát hai gò má của cô, sau đó kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm lấy: “Thế nhưng, anh thích em như thế, để anh có cảm giác, em không thể tách rời khỏi anh.”
Tâm trạng áy náy của cô, trong nháy mắt chỉ vì một câu này của anh, mà tràn ngập cảm động.
Lục Cẩn Niên sờ tóc cô, nhắm hai mắt lại, hôn lên tóc cô, qua một lúc lâu, tiếp tục nói: “Anh cũng không mong em đối xử tốt với anh, chỉ cần em đồng ý để anh đối xử tốt với em, thế là đủ rồi.”
Kiều An Hảo không nhịn được vươn cánh tay ra ôm lấy anh.
Đều nói, tình yêu có thời kỳ, hai người ở bên nhau rất lâu, tất nhiên sẽ xuất hiện ngăn cách và cọ sát, nhưng cô và anh, suốt năm tháng kết hôn, càng ngày càng hiểu nhau hơn.
Mặc kệ là ba năm trước, hay vẫn là ba năm trước đây, anh đều đối với cô thủy chung như một.
Cưới được một người chồng như vậy, còn mong gì hơn nữa?
“Lục Cẩn Niên, anh nói xem, sao em lại thích anh.”
“Là sao?” một câu đơn giản, lại khiến mặt mày của anh giãn ra: “Kiều An Hảo, anh cũng rất buồn bực, sao anh lại thích em như thế.”
–
(Hai)
Kiều An Hảo có hẹn với Triệu Manh.
Cuộc hẹn kết thúc, vừa là sáu giờ tối, lúc Lục Cẩn Niên tan tầm, vì thế khi anh về nhà, liền thuận tiện đi đón cô.
Xe của anh đứng ở đối diện quán mà cô ngồi.
Kiếu An Hảo đi bộ qua đường cái.
Lục Cẩn Niên dừng ở ven đường, chờ cô.
Cô rất nhanh liền đến bên anh, di động đột nhiên vang lên, lúc mò mẫm nghe điện thoại, vựa lúc bị một chiếc xe máy xẹt qua đánh ngã, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng nhanh, đúng lúc kéo cô vào trong lòng anh.
Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, giọng điệu của anh có chút căm tức: “Kiều An Hảo, em qua đường còn nghe điện thoại cái gì?”
“Em có biết nguy hiểm thế nào không?”
“Đụng vào thì làm sao bây giờ?”
Kiều An Hảo đuối lý, đối mặt với tức giận của anh, cắn cắn môi, sau đó vươn tay, tóm lấy tay anh, bị anh bỏ ra, Kiều An Hảo lại tiếp tục bắt lấy, lại cũng bị bỏ ra, cô mềm mại mở miệng nói: “Chỉ có lúc bên cạnh anh, em mới dám thất thần như thế.”
Một câu đơn giản, khiến lửa giận trong lòng anh tan biến không còn, mặt mày anh trở nên dịu dàng, cầm lấy tay cô lên xe.
Chỉ có ở bên cạnh anh, em mới dám thất thần như thế.
Bởi vì em tin tưởng anh, có thể bảo vệ em..
Mười sáu năm trước, em yêu anh, anh cũng yêu em, ai cũng không dám mở miệng nói ra, đây là bí mật nhỏ ngọt ngào trong lòng.
16 năm sau, em gả cho anh, anh cưới em, mỗi ngày khi ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, mở mắt ra là có thể thấy anh, sau đó, em còn cực kỳ tin tưởng anh.
Đây là thời gian đẹp nhất của em.