Đi vào phòng khách, Hứa Gia Mộc cũng không liếc mắt nhìn Tống Tương Tư ở phía sau, chẳng qua là chỉ một chỗ, ý bảo cô ngồi, rồi đi đến trước bình nước, lấy một ly nước.
Hứa Gia Mộc bưng ly nước xoay người, thấy Tống Tương Tư ngẩn người đứng ở giữa phòng khách, anh cau mày, không có gọi cô ngồi, mà là cất bước đi tới trước mặt cô, đưa ly nước tới: “Cô muốn tôi gấp để giúp cô chuyện gì?”
Tống Tương Tư không có nhận ly nước trong tay Hứa Gia Mộc, mà là sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Gia Mộc, không chút do dự nào liền bật thốt lên: “Tôi muốn máu của anh.”
Tay Hứa Gia Mộc bưng ly nước, bởi vì lời nói của cô vô cùng dứt khoát, chợt run rẩy, nước ẩm văng ra ngoài, vào ống tay áo của anh, nhuộm thành một vết ướt.
Chẳng qua chỉ một chút, Hứa Gia Mộc liền ổn định tinh thần, khẽ cau mày: “Muốn máu của tôi?”
“Đúng. ” Tống Tương Tư nặng nề gật đầu một cái, vẻ mặt trở nên càng hoảng hốt, cô không chờ Hứa Gia Mộc hỏi thăm tại sao, liền tiếp tục mở miệng nói ra mục đích của bản thân: “Nhờ anh đi cùng với tôi đến bệnh viện một chuyến được không? Hôm nay trên đường Hoàn Nam, Giang Ly Thành lái xe xảy ra chuyện…”
“Cho nên, cô tìm tôi là vì cứu chồng cô?” Hứa Gia Mộc bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt lời của Tống Tương Tư, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trở nên có chút sắc bén.
Tống Tương Tư sửng sốt một chút, mới phản ứng được mình mới vừa suýt nữa nói cho Hứa Gia Mộc, Tiểu Hồng Đậu và anh cùng nhóm máu, nhờ anh cứu Tiểu Hồng Đậu.
Lúc cô đến bệnh viện, Tiểu Hồng Đậu đang cấp cứu, bác sĩ nói cho cô biết, Tiểu Hồng Đậu mất máu quá nhiều, máu dự trữ trong bệnh viện không đủ dùng, muốn cô cô vội nghĩ biện pháp tìm nhóm máu giống nhau, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay lúc đó, cô nghe được bốn chữ nguy hiểm tính mạng này, trong nháy mắt trong đầu liền bối rối, trpng suy nghĩchỉ có thể nghĩ đến người có cùng nhóm máu với Tiểu Hồng Đậu là Hứa Gia Mộc, sau đó cô không hề nghĩ ngợi liền chạy đến.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc bất chợt cắt đứt lời của cô, sợ là cô đã bại lộ sơ hở…
Tống Tương Tư dừng lại đại khái hơn một phút đồng hồ, mới rũmi mắt, không giải thích gì cả, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một câu: “Nhờ anh theo tôi đến bệnh viện một chuyến được không?”
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hồi lâu cũng không nói gì.
Anh nghĩ đến mấy giờ trước, ở câu lạc bộ trong thành phố, thái độ cô đối với anh kiêu căng nói những lời đó, tuyệt tình như vậy lạnh như băng, và bây giờ gấp gáp kinh hoảng rõ ràng là hai người khác nhau.
Thì ra là, cô không phải là vô tâm, chỉ là tâm của cô, không có đặt trên người của anh…
Tay Hứa Gia Mộc nắm ly nước, sức lực lại bắt đầu từng chút từng chút mạnh hơn.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đen nhánh một mảnh, không có bất kỳ tâm tình, khiến Tống Tương Tư không rõ lúc này đáy lòng anh đang suy nghĩ điều gì.
Bên trong phòng yên tĩnhhồi lâu, vì thương xót Tiểu Hồng Đậu mà Tống Tương Tư lần nữa không nhịn được lên tiếng: “Gia Mộc, đi với tôi một chuyến, được không?”
Vừa nói, Tống Tương Tư liền vươn tay, chộp tới cổ tay của Hứa Gia Mộc.
Chỉ là đầu ngón tay của cô còn chưa đụng phải ống tay áo của anh, bất chợt liền lui về sau một bước, quay đầu, nhìn đều không liếc nhìn cô chậm rãi đặt ly nước ở trên khay trà, giọng nói rất nhạt rất bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Nói xong, Hứa Gia Mộc còn chỉ cửa, một bộ dạng muốn tiễn khách: “Cô Tống mời cô đi tìm người khác giúp một tay đi.”