Trình Dạng và Kiều An Hạ rời khỏi nhà hàng ăn, đã có người mang xe đến trước cửa, anh vươn tay tiếp chìa khóa, Kiều An Hạ lại đoạt lấy: “Để em lái xe đi.”
Trình Dạng liếc mắt nhìn Kiều An Hạ, không nói thêm gì, gật đầu đồng ý.
Tuy nhà ở ngay Bắc Kinh, mỗi ngày gặp nhau, cô vẫn cùng Trình Dạng thuê phòng trong khách sạn, Trình Dạng đã sớm đặt phòng ở khách sạn Bốn Mùa, Kiều An Hạ hỏi địa chỉ, liền lái xe qua.
Trình Dạng gấp rút trở về nên hơi mệt, ở trên xe nhắm mắt ngủ.
Đến cửa khách sạn, Kiều An Hạ thấp giọng đánh thức anh, Trình Dạng mở mắt, có vẻ hoảng hốt, anh chần chừ nhìn cô, mới theo cô xuống xe, vào trong phòng khách sạn, anh cũng không tắm rửa, liền uể oải nằm trên giường.
Kiều An Hạ rót một cốc nước, lúc đi vào phòng ngủ, anh đã ngủ say, sắc mặt trắng nõn, có chút hồng hào.
Kiều An Hạ hô tên anh, anh không phản ứng, cô nhìn anh một lúc, không nhịn được vươn tay vuốt mặt anh, lúc vuốt đến cánh môi của anh, nước mắt liền rơi xuống, sau đó đứng dây, rời khỏi.
Xuống thang máy, cô đi ra khỏi khách sạn, đã thấy một biển số xe quen thuộc, cô đi lên trước, cửa kính xe hạ xuống, bên trong là Lâm Vi, chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.
Kiều An Hạ cố nén suy nghĩ muốn rơi nước mắt, hạ mí mắt, không nhìn Lâm Vi, chỉ đưa thẻ phòng cho cô ấy, sau đó nhẹ nhàng run lên một cái, vội vàng bỏ lại một câu “Chăm sóc thật tốt cho anh ấy”, sau đó xoay người rời đi.
–
Trên thế giới này có rất nhiều loại tình yêu, nhưng là người yêu sâu đậm, đều luôn giống nhau, luôn hi vọng người mình yêu được tốt nhất, cũng luôn tự cho mình là đúng, rằng rời xa anh là tốt cho anh, nhưng cô đã quên, cuộc đời đâu có gì hoãn hảo, đôi khi, khuyết điểm lại là đẹp nhất, cô bổ sung vào thiếu hụt của anh, nhưng lại không biết, anh càng thêm thiếu hụt?
–
Kiều An Hạ đón xe về nhà, nằm úp sấp trên ghế sofa, khóc đến đau đớn thành tiếng.
Từ nhỏ đã là một người kiêu ngạo, cô thích, liền nhất định cho dù hao tổn tâm trí thế nào cũng phải đạt lấy, cả đời này, ngoài thời niên thiếu mê luyến Lục Cẩn Niên cô không đạt được, những cái khác, có gì cô không có được?
Nhưng cô không nghĩ đến, một ngày, có một ngày, cô buộc phải buông thứ mình trân trọng nhất ra.
Cô muốn cho anh một gia đình tốt đẹp, muốn anh có một người vợ tốt, có một đứa con xinh xắn.
Cô không cho anh được, cô hy vọng người con gái cực kỳ thích anh kia, có thể cho anh.
Cô biết, có lẽ bây giờ cô tách khỏi anh, làm sao đó sẽ rất khó chịu, nhưng thời gian chính là liều thuốc hiệu quả nhất, một ngày nào đó chữa khỏi đáy lòng đau xót vì anh, giống như trước kia, lúc cô say mê Lục Cẩn Niên, cũng thống khổ như thế, về sau không phải đã được giải thoát rồi sao?
Cô thật sự thích anh.
Cô thật sự không muốn rời xa anh.
Cô thật sự không có cách nào để anh vì cô mà lỡ dở.