“Đi thôi.” Giọng nói Kiều An Hảo mềm mại nói một câu, đợi lúc Lục Cẩn Niên đi tới trước cửa, mới bước đi phía sau anh.
Lúc đi ra cửa, Kiều An Hảo nhớ ra gì đó, đột nhiên lại lên tiếng: “Khoan đã!”
Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo muốn đổi ý, toàn thân run lên bần bật, bước chân dừng lại, sắc mặt có chút hung ác quay đầu, lại thấy Kiều An Hảo chạy đến cái tủ, kéo ra ngăn kéo lật hồi lâu, cầm một cái chìa khóa xe,
sau đó chạy nhanh về cửa, ngước đầu, nở nụ cười như hoa nhìn anh nói: “Đi thôi.”
Thì ra là cô đi lấy chìa khóa xe… Lục Cẩn Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, dẫn đầu ra khỏi nhà.
Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Kiều An Hảo cầm chìa khóa xe ấn mở khóa chiếc xe Audi màu đỏ, khóa xe mở ra, sau đó liền giao cho chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên hiểu ý của cô, nhận lấy chìa khóa, kéo ra cửa xe ngồi xuống.
Khoảng 4strong0, xe vững vàng dừng ở cửa chính cục dân chính.
Lục Cẩn Niên mới vừa tắt động cơ, Kiều An Hảo liền mở nịt an toàn, vươn tay đẩy cửa xe, một bộ chuẩn bị xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngồi ở chỗ ghế lái không động, ngược lại lên tiếng gọi lại Kiều An Hảo: “Kiều Kiều.”
Kiều An Hảo buồn bực quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, đen nhánh, hiện một tia nghi ngờ, nhẹ “Hả?” một tiếng.
Tiềm thức nói cho Lục Cẩn Niên, không muốn làm điều thừa hỏi thăm Kiều An Hảo, trực tiếp kéo cô đi vào, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đăng ký, sau đó cô chính là vợ hợp pháp của anh.
Nhưng mà, anh dừng lại một lát, còn mở miệng, hỏi: “Kiều Kiều, em xác định muốn kết hôn với anh sao?”
Không biết có phải do tương phùng, bị Lục Cẩn Niên bỏ lại và ném đi quá nhiều, Kiều An Hảo vừa nghe đến câu hỏi, trong lòng không khỏi có chút khủng hoảng, theo bản năng liền vươn tay, kéo ống tay áo: “Lục Cẩn Niên, anh sẽ không muốn đổi ý chứ?”
Thật xin lỗi anh khiến cô như vậy, nhưng sự bất an của cô lại khiến anh không yên lòng.
Lục Cẩn Niên vươn tay mở dây an toàn, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Kiều An Hảo không lên tiếng, gật đầu, xuống xe trước, sau đó đi vòng qua cửa xe bên này, đợi đến khi Lục Cẩn Niên vừa xuống xe, liền chủ động nắm tay của anh, giống như sợ anh chạy mất.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, nhìn Kiều An Hảo nắm tay của mình, gương mặt trở nên mềm nhũn mấy phần, trở tay trở về nắm tay của cô, đóng cửa xe, kéo cô đi vào cửa của cục dân chính.
Đi lên bậc thang, đi tới cửa cục dân chính, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng: “Vào cửa rồi, em cũng không được đổi ý.”
Kiều An Hảo “Ừ” một tiếng, vẻ mặt rất chắc chắn nói: “Đi thôi.”
Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không động, lần thứ hai lại mở miệng: “Còn nữa, anh sẽ không đồng ý ly hôn.”
Kiều An Hảo giống như con gà con mổ từng cái, dùng cằm chỉ chỉ bên trong cục dân chính, lại thúc giục: “Đi nha.”
Lục Cẩn Niên vẫn không động, lần thứ ba lại mở miệng: “Em xác định đã nghĩ thông?”
Kiều An Hảo bị thái độ giày vò của Lục Cẩn Niên, chọc cho lại bất an, đã đến cửa cục dân chính, chẳng lẽ anh muốn lâm trận bỏ chạy!
Lần này Kiều An Hảo không lên tiếng, trực tiếp ôm cánh tay Lục Cẩn Niên dùng hết sức lực, cứng rắn kéo anh vào trong đại sảnh cục dân chính.