Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 354: Hai câu “anh yêu em” và “em yêu anh” (10)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Nữ số 3 bị bỏ qua, cười mỉa hai lần, giống như muốn che đi sự xấu hổ, bưng ly rượu trên bàn lên, uống cạn không còn một giọt.

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ ôm lấy cốc sứ trước mắt, nuốt một ngụm trà sữa, hơi nóng, lại khiến đáy lòng cô ấm áp vô cùng, không nhịn được nhấp thêm một ngụm.

Đã có người cầm micro, đứng trước màn hình lớn, bắt đầu thâm tình hát một bài tình ca, người ngồi trên ghế sofa, cũng lần lượt thay đổi.

Kiều An Hảo ngồi bên cạnh nữ số 3, chỉ lo cùng đạo diễn và Trình Dạng nói chuyện, không hề để ý tới cô, mà Lục Cẩn Niên ở bên kia, từ trước đến giờ đều trầm mặc không nói gì, cho nên Kiều An Hảo cũng chỉ có thể im lặng nghe người ta ca hát, thi thoảng uống một chút trà sữa.

Cốc trà sữa dần dần thấy đáy, Kiều An Hảo đành phải đặt cốc xuống, người tựa sát về phía sau lên sofa, tay tùy ý đặt bên cạnh chân, bởi vì nhàm chán, vì thế đáy lòng tùy tiện buông lỏng nhẩm theo người khác hát.

Nam số 3 có tiếng là gia trưởng, một mình anh ta hát liền ba bài hát, như cũ vẫn không có ý hạ micro xuống, ngược lại còn chọn cho mình thêm một vài “gió đông đến” của Chu Kiệt Luân.

Bài hát này, lúc đi học, Kiều An Hảo cũng rất thích, chính là bởi vì đã quá lâu rồi, ca từ cũng không nhớ rõ lắm, cho nên trong lòng nhẩm đến câu thứ năm, liền dừng lại, đành phải ngẩng đầu, nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, kết quả đang nhìn đến: “Nước chảy về phía đông, thời gian đã trôi nhanh như thế nào, hoa nở một lần đã tàn, anh lại bỏ qua…”, thì cô cảm giác được tay của Lục Cẩn Niên vậy mà va chạm vào tay mình.

Một cảm xúc mãnh liệt như dòng điện chạy từ đầu ngón tay đến toàn thân của cô, cả người liền cứng đờ, nhìn chằm chằm lời bài hát trên màn hình lớn, dưới đáy lòng thế nào cũng không nhẩm theo được.

Tay của cô dừng một lúc lâu, mới phát hiện tay anh vẫn dán trên tay mình không hề rời đi, trogn lòng bàn tay của anh cầm một chiếc điện thoại.

Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, ngón tay giật giât, muốn né tránh tay của anh, kết quả anh lại buông lỏng điện thoại ra, trùm cả bàn tay to lớn lên tay của cô.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo cảm thấy cánh tay như không phải của mình, một loại ngôn ngữ của độ ấm không thể nói thành lời từ trong lòng bàn tay anh truyền đến, theo mu bàn tay của cô lan tỏa khắp toàn thân, tay cô vẩy một cía, muốn rút đi, nhưng lại cảm giác được các đầu ngón tay của anh xen kẽ vào khe hở mà cô vừa tạo ra, nắm chặt lấy.

Kiều An Hảo không nhịn được nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ở bên cạnh, anh nhìn màn hình lớn, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có lấy một cảm xúc lên xuống nào, nhưng là, trái tim của cô như đang nhảy lên, từ từ nhanh hơn, ngay cả hai bên tai cũng nóng lên, lúc còn thiếu niên thầm mến anh, luôn ảo tượng những hình ảnh cùng anh nắm tay sạch sẽ thanh thuần biết nhường nào, nhiều năm như vậy, đúng là anh và cô còn chưa có nghiêm túc nắm tay đến một lần, đây là lần đầu tiên, hóa ra so với tưởng tượng của cô càng khiến cho tim cô đập nhanh hơn.

Kiều An Hào cũng học theo dáng vẻ của Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên mặt vô cùng bình thản, nhưng cô lại đánh bạo, đưa ngón tay hơi dùng sức một chút, nắm lại tay anh.

Lục Cẩn Niên cảm giác được lực từ các đầu ngón tay của cô, mắt lóe lên ánh sáng, nhưng vẫn như cũ là dáng vẻ bình tĩnh không quan tâm bất cứ điều gì.

Người bên ngoài nhìn vào, giống như giữa anh và cô không hề có bất cứ chuyện gì, đúng là người xung quanh không thể nhìn thấy, bọn họ đang gắt gao nắm lấy tay nhau.

Chọn tập
Bình luận
× sticky