Mặc kệ ban đầu rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà cô lên giường với anh, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, khẳng định không phải bởi vì yêu anh.
Có lẽ một đêm kia cô uống nhiều nên coi anh thành thế thân của Hứa Gia Mộc, cũng có lẽ là do say rượu nên loạn tính, dù sao sự tình cũng đã phát sinh, nước đổ khó hốt, ngày hôm sau tỉnh lại, có khả năng là tùy ý lấy đại một cái cớ qua loa để nói với anh.
Thật ra trong lòng anh rõ ràng, giao dịch kia khẳng định không phải là ý của cô, nhưng anh cố tình thôi miên bản thân khiến nó thành sự thực, cùng cô dây dưa không dứt, sau đó còn tự an ủi mình, không phải anh phản bội em trai mình – Hứa Gia Mộc , mà là Kiều An Hảo câu dẫn anh trước.
Thật sự là tâm tư của anh không tinh khiết, thật sự rất xấu xa, nhưng anh không có cách nào, anh chỉ có thể nắm lấy nhược điểm kia, một lần lại một lần cùng cô phát sinh chuyện.
Sau đó, quan hệ của anh và Kiều An Hảo lại có chuyển biến tốt đẹp, anh cẩn thận che chở, về sau, anh cho là tự nhiên phát triển như vậy, bọn họ sẽ yêu nhau.
Nhưng cầm được trên tay cây bút ghi âm của Kiều An Hạ, lúc ở bữa tiệc sinh nhật, cô lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt mà anh đang hóa trang thành “Hứa Gia Mộc”.
Vốn dĩ, anh có một hồi suy nghĩ kỳ lạ.
Anh luôn như vậy, biết rất rõ ràng ý nghĩ của mình thật kỳ lạ, nhưng lại không khống chế được…
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, cảm giác được sâu trong ngực trái, nổi lên một tầng đau đớn bén nhọn, anh nhịn không được giơ tay lên, nhẹ nhàng đè lại lồng ngực, sau đó nắm chặt tay lại, đứng trước cửa sổ trong chốc lát, sau đó mới chuyển động bước chân, đi trở về trước bàn làm việc, ở ngăn kéo đầu tiên, lấy ra hai mảnh giấy đã nát vụn, hợp lại cùng một chỗ, trên đó có mấy chữ ố vàng, nhưng vẫn có thể đọc ra: Lục Cẩn niên, mạnh khỏe.
–
Má Trần không ở đây, biệt thự tối đen như mực, ngày cả đèn ngoài cửa cũng không bật lên.
Kiều An Hảo mở đèn, nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng ở tầng một, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ ra, cô liếc mắt nhìn vách tường đối diện một cái, dùng đủ mọi ngọn nến màu sắc, xếp thành chữ sinh nhật vui vẻ, cả người liền cứng ngắc đứng ở cửa.
Cho tới bây giờ, cô lại đau đớn nhớ rõ, chính mình nghiêm túc ngồi bố trí phòng này lại như thế nào, thậm chí trong đầu còn không ngừng ảo tưởng đến lúc Lục Cẩn Niên nhìn thấy, sẽ là cảm giác như thế nào.
Cô làm cho anh bất ngờ, nhưng chính cô còn cảm thấy hưng phấn hơn rất nhiều.
Kiều An Hảo cũng vẫn ngơ ngác đứng hồi lâu mới đi vào phòng ngủ, cô đánh giá một lượt những hàng nến kia, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở vài ngón nến mà mình đặt ra đến tận ban công, cả người giống như mất hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ôm lấy đầu gối, chôn đầu ở đó.
Cô có ngốc cũng biết, lúc ở trên xe, anh đã phát tiết hết tức giận với cô.
Nhưng cô nghĩ thế nào cũng đều không thể rõ ràng, mình đã làm gì chọc đến anh, khiến cho anh tức giận như vậy.
Kiều An Hảo càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, về sau, bả vai của cô cũng bắt đầu nhè nhẹ run rẩy, cố sức không để lộ ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.