Đáy mắt Kiều An Hảo phiếm hồng, nhịn không được vươn tay, ôm cổ Lục Cẩn Niên, chôn đầu ở sau gáy có chút lạnh lẽo của anh, sau một lúc lâu, Kiều An Hảo mới hơi sườn đầu một chút, ghé vào bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói một câu:“Thực xin lỗi.”
Giọng của cô rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại nghe thấy rành mạch, thân thể anh cứng đờ, không có hé răng, chỉ càng dùng thêm sức ôm cô.
Kiều An Hảo cũng không tiếp tục nói chuyện, ở loại rừng rậm nguyên thủy vắng vẻ hoang tàn này, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau .
Không biết qua bao lâu, mưa to ngoài sơn động tạnh lại, trong rừng rậm một mảnh yên tĩnh, chỉ có bên cạnh đống lửa cách đó không xa, có tiếng vang của lửa thiêu đốt, tâm trạng Kiều An Hảo hoàn toàn ổn định lại, lúc này cô mới nhớ tới những điều Lục Cẩn Niên nói với mình, giật giật đầu óc, nhìn đường
cong hoàn mỹ trên sườn mặt của người đàn ông, hỏi:“Lục Cẩn Niên, tôi làm mất đứa nhỏ trong bụng như thế nào?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên cứng đờ, nhớ tới Hàn Như Sơ đưa tổ yến bị hạ thuốc ngủ cho Kiều An Hảo, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí sắc bén, xen lẫn một loại đau đớn cùng hận ý khiến cho anh hít thở không thông, bất quá chỉ trong nháy mắt thôi, Kiều An Hảo cũng chưa kịp chú ý tới có khác thường gì, mặt anh liền yên tĩnh trở lại.
Hàn Như Sơ là mẹ chồng của cô, mẹ của người đàn ông mà cô thích…… Nếu cho cô biết chân tướng sự việc, có lẽ sẽ vì vậy mà cùng Hứa Gia Mộc xuất hiện khoảng cách….. Kỳ thật sở dĩ Hàn Như Sơ nhắm vào cô, chẳng qua là vì sự tồn tại của anh, xét đến cùng là anh làm liên lụy đến cô……
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, mở miệng, giọng điệu nói chuyện không có chút nào phập phồng:“Ba tháng trước, cơ thể thai nhi không ổn, nên dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn, hơn nữa thời gian em ở đoàn làm phim, nghỉ ngơi ăn uống không tốt, cho nên mới xuất hiện ngoài ý muốn.”
Kiều An Hảo nhớ tới, có một đoạn thời gian có mấy ngày cô luôn buồn nôn, cô nghĩ là bên trong dạ dày của mình không thoải mái, bây giờ nhớ lại, đó chắc là nôn nghén, sau đó không tiếp tục ói ra, cô nghĩ bản thân hết bệnh rồi, kỳ thật là đứa nhỏ của cô đã chết ở trong bụng của cô…… Nếu là lúc ấy cô nghe lời của Lục Cẩn Niên, đi bệnh viện kiểm tra một chút, có lẽ thảm kịch sẽ không xảy ra, cũng sẽ không khiến cho cô trách lầm Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo trầm mặc một lúc, lại nhẹ giọng mở miệng hỏi:“Lục Cẩn Niên, vậy vì sao anh muốn gạt tôi?”
Người Lục Cẩn Niên có chút khó chịu, nhích lại gần về phía vách sơn động, nhìn chằm chằm ánh lửa, nhẹ nhàng mở miệng:“Kiều Kiều, tôi chỉ không muốn em khổ sở.”
Tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ là không muốn đau đớn sống không bằng chết khi mất đi con của mình mà bản thân chịu đựng, tái diễn một lần ở trên người em.
Tôi chỉ có ý nghĩ đơn giản , là bản thân một mình gánh vác thống khổ này.
Anh là bởi vì sợ cô khổ sở, mới giấu diếm , không phải là không cần con của cô…… Đáy mắt Kiều An Hảo có chút nhiệt, âm thanh mở miệng mang theo một tia run khẽ, lại nhẹ giọng nói thầm một câu “Thực xin lỗi”.
Sau một lúc lâu, Kiều An Hảo mới mang theo vài phần lo lắng mở miệng, nhỏ giọng hỏi:“Lục Cẩn Niên, anh có trách tôi hay không?”
Nhất thời Lục Cẩn Niên không có nhịn được, ho khan một tiếng, sau đó “Uh?” một tiếng.
“Anh có thể bởi vì tôi hiểu nhầm anh, mà trách tôi a?” Kiều An Hảo có chút thấp thỏm lập lại một lần.
“Không……” Lục Cẩn Niên nói xong một chữ này, đầu gục ở trên avi Kiều An Hảo trên vai, không có âm thanh..