Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ hơi cúi đầu, để tóc dài che đi khuôn mặt mình.
Hốc mắt cô nhiều lần nóng lên, lại liên tục bị cô đè ép xuống, mãi cho đến khi sấy tóc khô, mới hít sâu vào một hơi, cột tóc lại, nói bình thường: “Tôi đi xem má Trần có nấu cơm chiều không?”
Sau đó liền đi ra ngoài.
Kiều An Hảo đi tới phòng bếp, má Trần đã nấu xong đồ ăn, thức ăn đang bốc khói nghi ngút, bên trong bếp còn một nồi đang truyền đến âm thanh ùng ục, má Trần thì đang ngồi xổm trước thùng
rác, bóc cánh tỏi, thấy Kiều An Hảo đi tới, lên tiếng nói: “Cô chủ, cơm chiều sắp xong rồi, có thể gọi luôn cậu chủ xuống ăn cho nóng.”
Kiều An Hảo gật đầu, đi đến trước bếp gas, vươn đầu nhìn thoáng qua bên trong, rõ ràng thấy xương lợn và bắp, lại ngây ngô mở miệng hỏi: “Canh gì thê?”
Má Trần nói: “Canh ngô nấu xương.”.
“Ngửi đã thấy thơm rồi.” Kiều An Hảo khen một câu, cũng không biết có phải bị hơi nóng bay vào mắt không, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
Cô vội vàng giơ tay lên, mò mẫm trên mặt, thừa dịp má Trần không chú ý đến, liền để lại một câu : “Tôi gọi anh ấy xuống ăn cơm”, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Kiều An Hảo cũng không đi lên lầu, mà là hướng vào cửa phòng ngủ đang mở trên lầu, hô một tiếng: “Ăn cơm thôi.”, sau đó đi vào toilet, khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn thấy hốc mắt mình trong gương có chút hồng đến dọa người.
Thật ra cô không khóc lớn, nhưng nước mắt cứ thế không khống chế được mà chảy xuống, mãi đến khi cửa toilet bị gõ hai lần, truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên: “Kiều Kiều?”
Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hô một câu: “Ra ngay đây.”, sau đó vặn vòi nước, hắt nước lên mặt mình, sau khi tỉnh táo lại một chút, để cho cảm xúc ổn định xuống mới tắt vòi nước, cầm lấy khăn mặt, lau sạch sẽ, đi ra ngoài.
Trong phòng ăn, Lục Cẩn Niên đã ngồi vào vị trí, má Trần đang nhìn nồi canh, thấy cô đi vào, lại vẫn đi ra kéo ghế cho cô.
Kiều An Hảo ngồi đối diện Lục Cẩn Niên, tiếp nhận nước canh từ má Trần, nhẹ nhàng nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó cúi đầu, uống canh.
Cô và anh ngồi cùng nhau không biết bao nhiêu lần, lúc ăn cơm cũng không nói nhiều, cho nên trên bàn cơm có chút im lặng, khẩu vị của cô cũng không tốt, nhưng vẫn bắt buộc mình ăn vài thứ, sau cùng không chịu nổi liền buông đũa xuống.
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện, nhìn thoáng qua bát cơm của cô hình như chưa động đũa đến, lông mày cau lại: “Khẩu vị không tốt? Hay là đồ ăn không ngon?”
Má Trần đứng ở một bên, cũng mở miệng nói theo: “Cô chủ muốn ăn gì, bây giờ tôi đi nấu cho cô?”
Đáy mắt cô đau xót, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống, cô nhắm mắt lại, quá mười giây đồng hồ, mới ngẩng đầu, cười cười nhìn anh, âm điệu hòa hoãn: “giữa trưa ăn hơi nhiều, hiện tại không đói, để lát nữa tôi ăn.”
Lúc Cẩn Niên gật đầu một cái, cũng không miễn cưỡng, Kiều An Hảo đứng dậy, lúc đi ra khỏi bàn ăn, nghe được anh nói với má Trần: “Cô chú thích ăn cháo yến mạch, má nấu cho cô ấy một ít, để lúc đói bụng thì cô ấy ăn, đừng để cô ấy ăn cơm thừa.”
Đầu ngón tay của cô run lên, bước chân càng thêm nhanh hơn.