Editor: Xiu Xiu
“Không nhiều lắm.” Tống Tương Tư cầm lấy ấm nước, rót vào trong bát của anh, dùng đũa quấy hai lần, sau đó đặt bát trở về trước mặt anh: “Như vậy chắc là không mặn nữa.”
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bát mì sốt tương khủng bố kia, vẻ mặt co rút, tuy cực kỳ miễn cưỡng nhưng vẫn cầm lấy đũa, bắt đầu ăn.
Khóe môi của cô câu lên một nụ cười nhạt nhẽo, cúi đầu, tiếp tục ăn bát mì sốt tương mà chính cô cũng biết là rất khó nuốt.
Hứa Gia Mộc ăn non nửa bát, rốt cuộc không chịu đựng được nữa buông đũa xuống: “Tống Tương Tư, em nói xem em như vậy, mì sốt tương cũng không làm được, về sau ai sẽ lấy em?”
Tống Tương Tư nắm chặt chiếc bát, sức lực càng tăng thêm, môi cô đang cười trong nháy mắt liền ngưng trệ.
Về sau ai sẽ lấy em… đây là ý nói rằng, trong lòng anh, vẫn không có ý muốn kết hôn với cô sao?
Chỉ là một lát, trên mặt Tống Tương Tư lại lấy lại nụ cười diễm lệ, ngẩng đầu, nhìn Hứa Gia Mộc, miệng nói mà không chút nào khách khí: “Không cần anh đánh rắm, dù sao cũng sẽ không lấy anh?”
Lúc trước, mỗi lần Tống Tương Tư nói thô tục, đều bị Hứa Gia Mộc răn dạy, mà bây giờ, trái lại lúc anh nghe được cô nói những lời này lại sửng sốt, ngược lại không hề chú ý đến cô vừa nói tục.
Anh nhìn chằm chằm cô tầm năm giây, tay cầm đũa, gõ bàn có tiết tấu: “Tôi chỉ đang bày tỏ đồng cảm với chồng tương lai của em.”
“Tôi thay anh ấy cảm ơn cả nhà anh!” Tống Tương Tư cười lạnh đáp một câu, sau đó mạnh mẽ đứng lên, bưng cả hai bát mì trên bàn, đổ hết vào thùng rác, sau đó đi vào nàh bếp, đưa lưng về phía Hứa Gia Mộc đang ngồi trước bàn ăn, hốc mắt đỏ lên.
Tống Tương Tư rửa chén, nước mắt lộp độp rơi xuống, tiếng nước chảy rất lớn, vừa lúc che giấu đi tiếng nức nở của cô.
Thế nhưng hai chiếc nát, cô lại rửa đến tận mười phút, đến cuối cùng, vẫn thuận tay rửa lại lần nữa mới đặt vào khay, sau đó xoay người , nhìn Hứa Gia Mộc chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi bàn ăn, đứng ở ban công phòng khách hút thuốc.
Cơm chiều tệ như vậy, chắc là anh vẫn chưa ăn no rồi.
Tống Tương Tư mở tủ lạnh ra, cầm hai hộp mì ăn liền, cho nước sôi vào, qua một phút, bưng ra ban công, đặt xuống chiếc bàn tròn bên ngoài: “Cho anh ăn cái này.”
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn thấy hai bát mì đang bốc hơi nóng, gật đầu một cái, lại hút thêm một hơi, mới dụi tắt khói thuốc, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Tống Tương Tư cũng không rời đi, nhàn nhã tựa vào một bên cửa thủy tinh: “Anh vừa mới một mình ở ngoài này nghĩ gì thế?”
Động tác ăn mì của Hứa Gia Mộc dừng lại, qua một lúc liền nói: “Kiều Kiều mang thai rồi.”
“Là sao, đó là chuyện tốt.” Tống Tương Tư nở nụ cười chói lọi, thầm chúc mừng Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên trong lòng: “Lục Ảnh đế chắc là rất vui.”
Thế nhưng vui vẻ xong, Tống Tương Tư lại nghĩ đến gần đây Kiều An Hảo bị dính vào mấy tin đồn thất thiệt kia, không nhịn được liền lắc đầu: “Thế nhưng, bảo bảo này cũng thương cảm, hiện giờ mẹ nó đang bị người ta mắng mỏ như thế, tương lai còn dài, sợ rằng cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như Lục Ảnh đế, bóng ma thời thơ ấu, cả đời bất hạnh…”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Tống Tương Tư ngừng nói, đi vào phòng.