Sắc mặt Kiều An Hảo, hiện lên một tầng phấn thật mỏng manh, sóng mắt lưu chuyển, có vài tia thẹn thùng, giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ.”
Trên cánh môi của Lục Cẩn Niên còn lưu lại, độ ấm và khí tức của Kiều An Hảo, anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, giật giật môi, rũ xuống mi mắt, che lại cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt, khóe môi hé ra mỉm cười, phong thái thong dong tao nhã tiếp nhận dao từ người hầu đưa tới, bắt đầu cắt bánh ngọt.
–
Ăn xong bánh ngọt, khách bắt đầu lục đục ra về, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đứng ở cửa Hứa Gia, khách khí lễ phép đưa tân khách lên xe, từng chiếc xe sang trọng đi ra khỏi biệt thự Hứa Gia, trong chốc lát biệt thự liền vắng vẻ, cảnh tượng vốn ồn áo náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Người hầu ra ra vào vào biệt thự, thu dọn đống hỗn độn trên yến hội.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi theo sau Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, đi đến dưới bậc thang trước cửa biệt thự, thì ngừng lại, Kiều An Hảo lên tiếng gọi Hứa Vạn Lý và Hàn Như sơ ở phía trước cách cô khoảng nửa thước: “Bác trai, bác gái…”
Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ dừng lại bước chân, đồng thời quay đầu lại, Hứa Vạn Lý uống khá nhiều rượu, vẻ mặt đỏ bừng.
Kiều An Hảo nở nụ cười trước, sau đó mới lễ phép mở miệng nói: “Chúng cháu sẽ không đi vào, sắc trời cũng không còn sớm, nên đi về trước.”
Chỉ hai ba câu Lục Cẩn Niên cũng không nói ra, trực tiếp bước về phía trước xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào trong, chạy xe đến trước người Kiều An Hảo, hạ cửa kính xe xuống, cũng không có nói chuyện, chỉ ấn còi xe một cái, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước, không có liếc mắt Hứa Vạn Lý với Hàn Như Sơ lấy một cái.
Kiều An Hảo lập tức vẫy vẫy tay với Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, kéo ra cửa xe, ngồi xuống, sau đó ngó đầu ra bên ngoài cửa xe, nhìn về phía bọn họ nói một câu: “Tạm biệt.”
Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ cũng nói một câu “Tạm biệt” với Kiều An Hảo, sau đó hiền lành niềm nở dặn Kiều An Hảo vài câu, Lục Cẩn Niên vẫn nhìn thẳng phía trước không có lên tiếng, chờ bọn họ khách sáo nói lời tạm biệt xọng, thì thả chân ga, chuyển tay lái, lái xe con chậm rì rì, chạy nhanh ra khỏi biệt thự Hứa gia.
–
Trên đường từ biệt thự Hứa gia về Cẩm Tú Viên, đi qua một cái ngã tư nhộn nhịp nhất của thành phố.
Buổi tối xe chở nước hoạt động, vừa mới đi qua nơi này, trên đường ướt sũng, lúc đèn đường chiếu xuống, từng mảnh từng mảnh phản xạ phát ra ánh sáng lung linh.
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, gió đêm hơi ẩm hỗn loạn, từ bên ngoài thổi vào trong qua cửa kính xe, bị thổi trúng cả người trở nên dễ chịu.
Mấy mấy giờ đi qua đi lại ở bữa tiệc sinh nhật, hơn nữa còn phải uống rượu, Kiều An Hảo hơi mệt một chút, nghĩ tới về đến nhà còn muốn tạo bất ngờ cho Lục Cẩn Niên, cho nên vừa nên xe, liền dựa vào vào ghế, chợp măt.
Trong xe của Lục Cẩn Niên, bật máy nghe nhạc ở trong xe, ca từ của một ca khúc trữ tình bất hủ truyền đến, của một giọng nữ từ tính, Lục Cẩn Niên không biết là bài hát gì, nhưng cảm thấy giai điệu cũng không tệ lắm, khi vừa nghe xong mấy câu, thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, thì thấy cô đang nhắm mắt có lẽ là đang ngủ, liền giơ tay, tắt máy nghe nhạc trong xe đi.
Bên trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sáo từ bên ngoài truyền đên.
Kiều An Hảo cũng không có ngủ, chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện bên tai không có tiếng ca, liền mở to mắt, nhìn xuyên thấu qua cửa kính chiếu hậu, thấy Lục Cẩn Niên đang nghiêng mặt chăm chú lái xe.