“Đồng ý.” Lục Cẩn Niên không hề do dự, dứt khoát trả lời.
“Lục đại Ảnh đế, anh phải biết rằng, 10% cổ phần của Hoàn Ảnh truyền thông, đại diện cho điều gì? Là cổ đông của Hoàn Ảnh truyền thông, về sau tôi đều có quyền với các tác phẩm điện ảnh của công ty, anh chắc chứ?” Tống Tương Tư ung dung hỏi.
“Chắc chắn.” Lục Cẩn Niên vẫn như cũ, đến nửa điểm chần chừ cũng không có.
“Hơn nữa anh phải biết rằng, cùng lắm anh chỉ có được 55% cổ phần, nếu bán cho tôi 10%, rất có khả năng chủ tịch của Hoàn Ảnh truyền thông sẽ thay đổi, đây lại là cơ nghiệp anh đã vất vả nhiều năm mới xây dựng được, anh sẽ không lo lắng sao?”
Lục Cẩn Niên cau mày, giống như cảm thấy Tống Tương Tư hôm nay thật phiền: “Cô nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Một câu thôi, đến cùng thì cô có đồng ý hay không?”
Tống Tương Tư nói nhiều như vậy mà Lục Cẩn Niên vẫn rất dứt khoát, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, khiến cô có chút run sợ, qua một lúc lâu, mới giơ bình nước lên uống một hớp, sau đó mở miệng, giọng điệu vui đùa: “Lục Cẩn Niên, trong trí nhớ của tôi, chúng ta đã quen nhau nhiều năm, từ khi anh đi vào cái vòng luẩn quẩn của giới giải trí này, hình như chưa bao giờ đi cầu cạnh ai giúp đỡ.”
Lục Cẩn Niên không nói lời nào.
Tống Tương Tư lại cúi đầu nở nụ cười: “Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh, lúc đáo có một ông chủ muốn bao dưỡng anh, anh không đồng ý, kết quả lại bị tên đó ỷ vào thân phận là nhà đầu tư của bộ phim chèn ép, làm khó dễ anh. Lúc quay phim, rõ ràng đâu có cho đánh thật, vậy mà cuối cùng lại để anh bị đánh đến ước chừng phải nửa tháng mới lết xuống giường được, cho dù như vậy, anh cũng vẫn ngông nghênh không biết sợ ai, chưa bao giờ từng cúi đầu. Rốt cuộc là thế nào, anh lại vì cô ấy, cái gì cũng có thể buông xuống, chủ động cầu tôi giúp đỡ, ngay cả Hoàn Ảnh truyền thông cũng không cần, Lục Cẩn Niên, tôi thật khó để nhìn ra, một người máu lạnh như anh, vậy mà lại si tình như thế…”
Bị nhìn ra tâm sự, Lục Cẩn Niên có chút xấu hổ, giọng điệu nói chuyện hơi gượng ép: “Tống Tương Tư, cô nói nhiều quá.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên muốn đẩy cửa xe, xuống xe.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Tống Tương Tư lên tiếng ngăn anh lại: “Tôi không cần cổ phần của Hoàn Ảnh truyền thông, cũng không mở miệng đòi hỏi gì ở anh, chỉ cần trả lời tôi một vấn đề, thành thật trả lời, nếu tôi vừa lòng, sẽ giúp anh.”
Lục Cẩn Niên một lần nữa ngồi lại: “Vấn đề gì?”
Tống Tương Tư giơ một ngón tay lên: “Tôi nói trước, tôi đối với anh không có lấy nửa điểm cảm tình, cũng không thích anh, tôi có người tôi thích, chỉ là tò mò, nên mới hỏi anh điều này.”