Kiều An Hảo thu lại suy nghĩ của mình, gật nhẹ đầu với bác gái, thấy ấm trà mà bà đang cầm, vươn tay: “Pha trà ạ? Để cháu giúp.”
“Không cần.” Bác gái liếc mắt nhìn Trình Dạng và Kiều An Hạ trên ghế salon, cười tủm tỉm nói: “Trình Dạng và Hạ Hạ đang đợi cháu, nói muốn đi ra sân để bắn pháo hoa.”
Kiều An Hạ nghe thấy lời nói của bác gái, đứng lên, vừa mạnh mẽ kéo Trình Dạng đang ngồi trên ghế salon, vừa tiếp đón Kiều An Hảo nói: “Kiều Kiều, đi nào, chờ em đã lâu.”
Lúc còn rất nhỏ, ông và bà nội vẫn chưa mất, đến Tết âm lịch hàng năm mọi người phải về nhà cũ, lúc ấy cha mẹ cô còn ở đây, ăn xong cơm tất niên, ba sẽ đưa cô và Kiều An Hạ ra xem bắn pháo hoa ngoài sân, mẹ mỉm cười đứng một bên nhìn.
Lâu dần, xem bắn pháo hoa trong đêm giao thừa đã thành một thói quen, đến khi ba qua đời, cô lại được chú dẫn đi bắn pháo hoa.
Đêm nay có Trình Dạng, bác gái sẽ không đi, thế nhưng vẫn sớm tự chuẩn bị tốt pháo hoa mang đến sân.
Pháo hoa là do Trình Dạng bắn, anh bày ra một loạt, đốt điếu thuốc, rồi châm lửa, sau đó vội vàng lui về cạnh Kiều An Hạ, khoảng hơn mười giây, pháo hoa mới nở rộ từng cái.
Ngay lập tức trên bầu trời, một màu rực rỡ, xán lạn cực kỳ.
Kiều An Hạ sững sờ nhìn, kích động nâng tay lên, chỉ cho Trình Dạng xem.
Kiều An Hảo đứng cách bọn họ khoảng hai bước, ngẩng đầu, nhìn pháo hoa trên trời không ngừng rực sáng rồi không ngừng vụt tắt, hốc mắt hơi nóng lên, đợi đến khi chân trời không còn pháo hoa nở rộ, Kiều An Hảo mới hạ đầu, sau đó cô nhìn Kiều An Hạ đang ôm cổ Trình Dạng, Trình Dạng vòng tay qua thắt lưng Kiều An Hạ, hai người hôn nhau say đắm.
Kiều An Hảo nhìn chằm bọn họ trong chốc lát, rũ mi mắt xuống, lúc cô chuẩn bị xoay người về nhà, di động trong túi lại đột nhiên vang lên, quấy nhiễu Kiều An Hạ và Trình Dạng đang hôn môi.
Kiều An Hảo hươ hươ tay với bọn họ, nhìn thoáng qua tên Triệu Manh hiện trên màn hình, đi ra ngoài sân, nhấn vào nút nghe.
“Kiều Kiều, năm mới vui vẻ!”
Qua di động, thỉnh thoảng Kiều An Hảo nghe thấy bên kia truyền đến tiếng pháo, tràn ngập không khí vui tươi, cô nhẹ nhàng nói:“Năm mới vui vẻ!”
Dường như Triệu Manh nhận ra sự buồn bã trong giọng nói của cô, thu lại vẻ kích động và vui sướng, quan tâm hỏi: “Kiều Kiều, cậu gặp chuyện gì thế? Sao mình lại nghe thấy giọng nói của cậu có chút không vui?”
Triệu Manh vừa hỏi, hốc mắt Kiều An Hảo lại nóng lên.
Không phải cô không vui, chỉ là ở nơi này, toàn bộ người dân Trung Quốc chúc mừng năm mới, trong lúc bất chợt rất nhớ, rất nhớ anh.
“Mình không sao.” Lúc Kiều An Hảo nói ra ba chữ này, nước mắt chảy xuống theo, cô tựa vào cột đèn trên đường, cúi đầu, nhắm mắt rồi ngây người một lát, mới ổn định lại
cảm xúc, nâng tay lên lau đi lệ trên mặt, dùng giọng điệu thoải mái hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho mình, có chuyện gì sao?”
“Mình tìm cậu, là muốn nhắc cậu đi xem Weibo, cậu và Lục ảnh đế được hâm nóng tình cảm!”
“Cái gì hâm nóng?”
“Cậu xem đi rồi sẽ biết!” Triệu Manh thần bí nói một câu.
Ngay sau đó Kiều An Hảo nghe được có người gọi tên Triệu Manh qua điện thoại, rồi Triệu Manh liền qua loa nói một câu “chào” với cô, còn không quên dặn thêm: “Nhớ phải xem Weibo!”, sau đó cắt đứt điện thoại .