“Thật ra, phía trên cũng không có gì, diễn viên đều khó tránh khỏi gièm pha.” Kiều An Hảo giữ cho giọng nói của mình có vẻ thoải mái.
Sau đó cũng đem những lời nói của Lâm Thi Ý thuật lại một lần cho anh nghe.
Theo miêu tả của cô, vốn dĩ Lục Cẩn Niên đang vô cùng khó chịu khi những bài báo đó, đến sau cùng, lại càng có thể dọa người.
Tuy Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên không phải là giận mình, nhưng vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào anh, chỉ nhỏ giọng nói: ‘Là Lâm Thi Ý nói những lời này hơi khó nghe… Cái gì không đáng giá tiền… sau đó còn bày ra mấy chuyện của bạn trai…”
Cứ việc Kiều An Hảo nói với Lục Cẩn Niên như vậy, tới cùng là phụ nữ, vẫn nói: “Nói tóm lại, là vì thế nên trong lòng em có chút không thoải mái.”
“Lúc ăn cơm, Triệu Manh mới nói là có phóng viên đang chụp em, sau đó mới nghĩ ra là đi dạo phố, để bọn họ chụp được hình ảnh chúng ta đang mua sắm…”
Kiều An Hảo nói đến đây, nhưng về sau thì Lục Cẩn Niên đều đã hiểu.
Khó trách vừa rồi ở trong cửa hàng, lúc chọn túi, cô đều không nói gì, chỉ có Triệu Manh líu ríu đưa ra ý kiến, còn tưởng hai người đã thương lượng với nhau rồi?
Kiều An Hảo thao thao bất tuyệt nói nhiều như thế, cũng đã nói rõ ràng sự thật, lúc này mới ngẩng đầu, mở miệng nói xin lỗi: “Lục Cẩn Niên, thật xin lỗi, em không nên mang theo mục đích đó để bắt anh đi dạo phố cùng em.”
“Còn có, trên mạng có mấy lời mắng chửi đó, qua vài ngày sẽ có người hiểu ra, cũng không có người nào chả có chuyện gì suốt ngày bàn tán mấy chuyện hư hỏng, đến như Lâm Thi Ý, theo cô ta, em cũng không muốn so đo quá nhiều, huống chi, mua nhiều túi xách như vậy về nhà cũng không dùng đến, có cái cũng không phải em rất thích, mà còn tốn tiền, chúng ta cũng không nên lãng phí như vậy.”
“Anh từ Mỹ bay về, còn ra ngoài như vậy, cũng chưa được nghỉ ngơi, chắc chắn là rất mệt mỏi, chúng ta về nhà, được không?”
Kiều An Hảo nói đến đây, hơi nâng mí mắt lên, còn chưa nhìn được mặt anh, đột nhiên người đàn ông liền thấp đầu xuống, sau đó, cánh môi của anh trấn áp khuôn miệng của cô.
Đi lại lâu như vậy, đúng là mệt chết được, nhưng là giờ khắc này, nghe cô nói một lúc lâu như vậy, mệt mỏi đã tan thành mây khói, thậm chí còn cảm thấy mình mệt thêm bao nhiêu cũng được.
Trước khi về nước, trong đầu luôn nghĩ muốn hôn cô như thế này, sau khi về nước, lúc thấy cô, Triệu Manh và trợ lý lại đang ở đây, anh chỉ có thể nhịn.
Nhìn đến bây giờ, biết rõ là đang ở nơi công cộng, biết rõ là cô vừa nói có phóng viên chụp trộm, nhưng đều không sao hết… dù sao chuyện xấu cũng đã đăng lên, anh cũng không ngại làm to thêm một chút, huống chi… người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ anh liều mạngcũng muốn được nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, đâu nào có thể cho phép những người khác tùy tiện nhục mạ, chỉ trích?
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên hôn đến mềm nhũn, cô nghĩ đến phóng viên vẫn còn ở đây, liền mở mắt ra, nhìn thấy thật sự ở nơi gần đó đang có người chụp ảnh, vì thế vội vàng né tránh môi của Lục Cẩn Niên, thở hổn hển nỏi: “Có người chụp ảnh kìa…”
Lời của cô còn chưa nói hết, bên tai liền vang lên âm thanh ái muội của cô: “Mặc kệ bọn họ, cứ chụp thoải mái.”