Hóa ra là phóng viên đã chắn ở cửa.
Kiều An Hảo vốn đang giơ tay lên, lập tức rụt trở về.
Trong Cẩm tú viên, chỉ có một mình cô, nếu cô mở cửa, khẳng định sẽ bị những người phóng viên này bủa vây.
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, thậm chí có phóng viên đã bắt đầu lay động cửa sắt, tạo ra âm thanh loảng xoảng không ngừng, xuyên qua máy giám thị lọt vào trong tai của cô, khiến cô có chút kinh hồn táng đảm, cả người lui về phía sau một bước theo bản năng, sau đó bỏ chạy lên lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, Kiều An Hảo liền nghe thấy điện thoại của mình kêu lên, nghe tiếng chuông, cô liền nhận ra đó là điện thoại của Lục Cẩn Niên.
–
Lục Cẩn Niên có hẹn gặp cùng Ngụy tổng của Ngụy thị, chủ yếu kinh doanh trang sức châu báu, Lục Cẩn Niên và Ngụy tổng có gặp nhau vài lần ở bữa tiệc, vẫn lại là khoảng hơn hai mươi ngày trước kia, lúc ấy Hoàn Ảnh truyền thông đang chuẩn bị cho bộ phim mới, bên trong có đề cập đến cần rất nhiều phụ kiện là châu báu, cho nên Ngụy tổng đưa cho anh một tấm danh thiếp, nói hi vọng có dịp được hợp tác.
Mấy năm nay Hoàn Ảnh truyền thông đầu tư phim, trang sức y phục đều có nhà cung cấp cố định, lúc đầy Lục Cẩn Niên cũng không để mấy lời của Ngụy tổng vào trong lòng, nhận danh thiếp, sau khi lên xe, tiện tay ném vào trong hộp giữ đồ, cũng không để ý nhiều.
Thật ra, Ngụy tổng cũng nghĩ rằng mình và Hoàn Ảnh truyền thông cũng chắc sẽ không có dịp hợp tác, nhưng một buổi tối trước đó, đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, nói là muốn mời anh uống trà.
Lúc đó, Ngụy tổng đang ở Châu Phi, cho nên hai người liền hẹn nhau vào hôm nay.
Ngụy tổng đã sớm nghe được chuyện về Lục Cẩn Niên, nói từ trước đến giờ chuyện làm ăn của anh đều rất vang dội, không có chút ướt át bẩn thỉu nào, cho nên Ngụy tổng cũng cho rằng, mình và Lục Cẩn Niên vừa thấy nhau sẽ nói luôn chuyện hợp tác, sau khi trình bày xong, cũng không chờ anh trả lời, liền để hợp đồng ở trước mặt anh, cho anh thời gian suy xét ba ngày, nếu đồng ý thì mang hợp đồng đã ký tên đến tìm anh.
Đúng là khác với cách nghĩ của Ngụy tổng, Lục Cẩn Niên vậy mà hẹn anh đến Khúc Hà Phong Uyển, thảnh thơi vui vẻ uống trà suốt hai tiếng, nói về chính sự, nói về lịch sử, đôi câu vài lời nói đến chuyện hợp tác, lúc gần giữa trưa, Lục Cẩn Niên vẫn mang tâm trạng vô cùng tốt mời anh ăn cơm sau đó còn đề nghị đi đánh golf.
Ngụy tổng là người thích đánh golf, cũng coi như cao thủ, anh và Lục Cẩn Niên so tài một lúc, kết cuộc cuối cùng tuy là anh thẳng nhưng anh lại biết, Lục Cẩn Niên cố ý thả nước cho anh, nếu Lục Cẩn Niên muốn, có thể khiến anh thất bại thảm hại.
Trận đấu kết thúc, Lục Cẩn Niên và Ngụy tổng ngồi trong phòng nghỉ.
Mùa đông, sau giờ chiều, ánh sáng chiếu qua cửa kính hắt lên trên bàn, khiến người ta có cảm giác năm tháng vô cùng yên tĩnh.
Người phục vụ bưng lên hai ly cà phên, đặt trên bàn dài, mỉm cười cong người, rời đi.
Lục Cẩn Niên chậm rãi bưng cà phê lên, nhấp một ngụm, sau đó giơ cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ chiều, vì thế rốt cuộc mở miệng nói với Ngụy tổng, là đề tài mà anh ta đã đợi rất lâu :”Hoàn Ảnh truyền thông đang bắt đầu đầu tư một bộ phim, là nói về một công ty châu báu kim cương, tôi nghĩ anh Ngụy đã biết đến,”
Lục Cẩn Niên dừng một lát, còn nói: “Về hợp tác, tôi đã nghĩ ra một phương án rất tốt, không biết anh Ngụy có muốn nghe không?”