Kiều An Hảo bị câu hòi rất nhẹ này của trợ lý, thân thể lay động một chút, cả người lui về sau hai bước, tựa vào trên bàn đá cẩm thạch.
Giờ này khắc này, cô phát hiện đáy lòng chính mình chỉ còn lại có đau đớn.
Là loại đau đớn đến xương xuyên tim.
Cho tới bây giờ cô luôn biết người đàn ông kia tốt với cô, cô lâm vào cảm động, rạng sáng hôm nay lúc cô ờ nhà làm vỡ con búp bê bằng sứ, nhìn thấy những dòng chữ anh viết cho cô, cô bị kích động.
Cô nghĩ người đàn ông kia rất yêu cô, rất yêu cô.
Nhưng mà hiện tại, cô mới biết được, nguyên bẳti rô nghĩ là anh rất yêu cô, ngay cả một phần ngàn tình yêu của anh dành cho cô cũng không bằng.
Nguyên lai, người đàn ông cô yêu, là yêu cô, là yêu cô như vặy.
Nước măt của Kiều An Hảo, liền không khống chế được roi xuống dưới.
Trợ lý tạm dừng một lúc lâu, vẫn là lựa chọn tiếp tục nói tiếp:
“Nhưng mà ngài ấy chính là ngốc như vậy. Lúc ấy rõ ràng tôi còn khuyên ngài ấy dùng biệt pháp khác dời đí sự chú ý của công chúng, cô có biết ngài ấy nói với tôi như thế nào không? Ngài ấy nói, một khắc ngài ấy cũng chờ không được. Lúc ấy ngài ấy đã đợi cô lâu như vây, âm thanh mệt mỏi dị thường, còn nói một câu với tôi, không quan hệ, dù sao từ nhỏ đến lớn ngài ấy bị người ghét bỏ phỉ nhổ cũng không phải một lần, đã thành thói quen với ngài ấy, cô thì không giống, cô là tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống của ngài ấy, ngài ấy không thế đế cho người ta làm bẩn.”
Kiều An Hảo chung quy nhịn không được nức nở thành tiếng.
“Ngài ấy vẫn luôn dùng phương thức của chính mình, bảo vệ cô thật tốt, không tiếc thương tổn tới mình.” Trợ lý cảm giác được đáy mắt chính mình nổi lên một tia nhiệt, anh ta ảm thầm thay đổi một hơi, tiếp tục nói: “Ngài ấy thật sự rắt ngốc, đúng hay không? Nhưng mà, cô cũng không biết, còn có lúc ngài ấy còn ngốc hơn.”
Trợ lý nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: “Cô thật sự nghĩ đến, Lục tổng thu mua Hứa thị, là vì muốn trả thù Hứa thị không công bằng với ngài ấy sao?”
Trợ lý vin không nhúc nhích đứng yên tại chỗ một lúc lâu, anh ta rốt cục mới chớp mắt một chút, sau đó mới mờ miệng nói:
“Sờ dí ngài ấy làm như vậy, là vì cô.”
Kiều An Hảo lập tức liền đình chỉ khóc, cô ngẩng đầu bất thình linh, nước mắt ràn rụa thành giọt, nhìn phía trợ lỷ: “Tòi?”
“Đúng, không sai, bởi vì cô.” Trợ lý nói từng chữ một, ngữ khí khẳng định cường điệu lại một lần, như là nội tâm giống như đang giãy dụa cái gì đó, qua một lúc, vẫn là cắn chặt răng xỉ, nói ra toàn bộ: “Kiều tiểu thư, bút ghi âm kia ờ trên người Lục tổng, tòi không có chứng cớ, mặc kệ cô có tin hay không, tòi vẫn phải nói cho cô, bởi vì tôi thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn Lục tổng một mình chịu ủy khuất như vậy, cô cũng không biết, hiện tại tôi có bao nhiêu hối hận lúc trước nghe xong lời nói của Lục tổng, giúp ngài ấy giữ bí mật.”
Trợ lý tựa hồ rất ảo não, nói tới đây, còn thờ dài một hơi “Kiều tiểu thư, ta nghe Lục tổng nói, ngài biết chính mình đã làm phẫu thuật khi có thai, nhưng Lục tổng lại tự mình kỷ tên làm phẫu thuật, đúng không?”
Kiều An Hảo khẽ gật đầu.
“Kièu tiểu thư, ngài biết không? Đứa con bị chết non kia cua ngài, kỳ thật là bị người hại chết.””
Ánh măt Kiều An Hảo bỗng dưng trợn to, rồi đột nhiên liền thay đổi sắc mặt: “Lục cẩn Niên anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ là vì quay phim quá mức mệt nhọc, thai tử trong bụng “
Trợ lý cũng không chờ Kiều An Hảo đang nói xong, mỏr miệng, kiên định nhìn về phía Kiều An Hảo hỏi: “Nếu lúc ấy Lục tổng nói cô, đứa nhỏ trong bụng của cô là bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin sao?”
Kiều An Hảo bị câu hòi rất nhẹ này của trợ lý, thân thể lay động một chút, cả người lui về sau hai bước, tựa vào trên bàn đá cẩm thạch.
Giờ này khắc này, cô phát hiện đáy lòng chính mình chỉ còn lại có đau đớn.
Là loại đau đớn đến xương xuyên tim.
Cho tới bây giờ cô luôn biết người đàn ông kia tốt với cô, cô lâm vào cảm động, rạng sáng hôm nay lúc cô ờ nhà làm vỡ con búp bê bằng sứ, nhìn thấy những dòng chữ anh viết cho cô, cô bị kích động.
Cô nghĩ người đàn ông kia rất yêu cô, rất yêu cô.
Nhưng mà hiện tại, cô mới biết được, nguyên bẳti rô nghĩ là anh rất yêu cô, ngay cả một phần ngàn tình yêu của anh dành cho cô cũng không bằng.
Nguyên lai, người đàn ông cô yêu, là yêu cô, là yêu cô như vặy.
Nước măt của Kiều An Hảo, liền không khống chế được roi xuống dưới.
Trợ lý tạm dừng một lúc lâu, vẫn là lựa chọn tiếp tục nói tiếp:
“Nhưng mà ngài ấy chính là ngốc như vậy. Lúc ấy rõ ràng tôi còn khuyên ngài ấy dùng biệt pháp khác dời đí sự chú ý của công chúng, cô có biết ngài ấy nói với tôi như thế nào không? Ngài ấy nói, một khắc ngài ấy cũng chờ không được. Lúc ấy ngài ấy đã đợi cô lâu như vây, âm thanh mệt mỏi dị thường, còn nói một câu với tôi, không quan hệ, dù sao từ nhỏ đến lớn ngài ấy bị người ghét bỏ phỉ nhổ cũng không phải một lần, đã thành thói quen với ngài ấy, cô thì không giống, cô là tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống của ngài ấy, ngài ấy không thế đế cho người ta làm bẩn.”
Kiều An Hảo chung quy nhịn không được nức nở thành tiếng.
“Ngài ấy vẫn luôn dùng phương thức của chính mình, bảo vệ cô thật tốt, không tiếc thương tổn tới mình.” Trợ lý cảm giác được đáy mắt chính mình nổi lên một tia nhiệt, anh ta ảm thầm thay đổi một hơi, tiếp tục nói: “Ngài ấy thật sự rắt ngốc, đúng hay không? Nhưng mà, cô cũng không biết, còn có lúc ngài ấy còn ngốc hơn.”
Trợ lý nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: “Cô thật sự nghĩ đến, Lục tổng thu mua Hứa thị, là vì muốn trả thù Hứa thị không công bằng với ngài ấy sao?”
Trợ lý vin không nhúc nhích đứng yên tại chỗ một lúc lâu, anh ta rốt cục mới chớp mắt một chút, sau đó mới mờ miệng nói:
“Sờ dí ngài ấy làm như vậy, là vì cô.”
Kiều An Hảo lập tức liền đình chỉ khóc, cô ngẩng đầu bất thình linh, nước mắt ràn rụa thành giọt, nhìn phía trợ lỷ: “Tòi?”
“Đúng, không sai, bởi vì cô.” Trợ lý nói từng chữ một, ngữ khí khẳng định cường điệu lại một lần, như là nội tâm giống như đang giãy dụa cái gì đó, qua một lúc, vẫn là cắn chặt răng xỉ, nói ra toàn bộ: “Kiều tiểu thư, bút ghi âm kia ờ trên người Lục tổng, tòi không có chứng cớ, mặc kệ cô có tin hay không, tòi vẫn phải nói cho cô, bởi vì tôi thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn Lục tổng một mình chịu ủy khuất như vậy, cô cũng không biết, hiện tại tôi có bao nhiêu hối hận lúc trước nghe xong lời nói của Lục tổng, giúp ngài ấy giữ bí mật.”
Trợ lý tựa hồ rất ảo não, nói tới đây, còn thờ dài một hơi “Kiều tiểu thư, ta nghe Lục tổng nói, ngài biết chính mình đã làm phẫu thuật khi có thai, nhưng Lục tổng lại tự mình kỷ tên làm phẫu thuật, đúng không?”
Kiều An Hảo khẽ gật đầu.
“Kièu tiểu thư, ngài biết không? Đứa con bị chết non kia cua ngài, kỳ thật là bị người hại chết.””
Ánh măt Kiều An Hảo bỗng dưng trợn to, rồi đột nhiên liền thay đổi sắc mặt: “Lục cẩn Niên anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ là vì quay phim quá mức mệt nhọc, thai tử trong bụng “
Trợ lý cũng không chờ Kiều An Hảo đang nói xong, mỏr miệng, kiên định nhìn về phía Kiều An Hảo hỏi: “Nếu lúc ấy Lục tổng nói cô, đứa nhỏ trong bụng của cô là bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin sao?”