Đúng là cô? Chẳng những không thông cảm cho anh, còn muốn vì những bình luận không liên quan trên mạng mà mắng anh, cho dù Lâm Thi Ý có được bạn trai ưu đãi thế nào thì cũng liên quan gì đến anh chứ.
Trong lòng Kiều An Hảo đột nhiên hiện lên sự áy náy không nói nên lời, cô cảm thấy được ví tiền của anh đặt trong lòng bàn tay của mình nặng trịch, khiến cô cảm giác mình đang bị anh làm hư.
Kiều An Hảo không nhịn được buông xuống mi mắt.
Dưới sự giúp đỡ của người bán hàng, trợ lý xách túi lớn túi nhỏ đi đến: ‘Lục tổng, tất cả đã xong, không còn vấn đề gì nữa.”
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, vươn tay kéo cánh tay của Kiều An Hảo: “Đi thôi, không phải muốn đi xem quần áo sao?”
Trong lòng cô càng khó chịu, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, quay đầu nhìn cô, có chút khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Kiều An Hảo cắn môi dưới, không nói gì, ngược lại nhìn về phía Triệu Manh nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Trong mắt Lục Cẩn Niên thoáng qua sự khó hiểu.
Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên mà quay đầu nói với người bán hàng: “Những thứ này có thể trả lại toàn bộ được không?”
“A? Cô Kiều, cô không thích hả?” trợ lý là người đầu tiên lên tiếng.
Lục Cẩn Niên nhíu mày càng thêm lợi hại, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo không nói gì.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn đống túi đã đóng gói, sau đó chỉ vào chiếc đầu tiên mình lựa chọn nói: “Trừ cái này, những cái khác đều trả lại, tôi không lấy nữa.”
Dừng một lát, Kiều An Hảo lại nói: “Có thể trả lại không?”
Người bán hàng mỉm cười nói: “Có thể, cô gái, hiện tại tôi đi xử lý giúp cô.”
“Chờ chút.” Lục Cẩn Niên yên lặng một lúc lâu như vậy, đột nhiên lên tiếng ngăn cản, sau đó ý bảo Triệu Manh và trợ lý chờ ở đây một chút, rồi kéo tay Kiều An Hảo đi ra khỏi cửa hàng, sau đó đến một lối đi trong hành lang cách đó không xa, không có ai cả mới dừng lại, xoay người, nhìn không rời mắt khỏi cô, mở miệng nói: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Kiều An Hảo mấp máy môi, buông mí mắt xuống, né tránh ánh nhìn của anh, không nói gì.
Lục Cẩn Niên giam cô vào trong lồng ngực, vươn tay nâng cằm của cô lên, hơi cúi người, ánh mắt đen láy thâm thúy, nhìn chằm chằm cô: “Kiều Kiều, anh biết em có chuyện gì đó gạt anh.”
Kiều An Hảo cũng biết, lúc mình mở miệng nói không cần những chiếc túi xách đó, khẳng định là anh đã cảm thấy có vấn đề rồi.
Cô cũng biết, những tin đồn náo nhiệt trên mạng đó, hôm nay anh mới về nước, đến bây giờ vẫn còn đi với cô, còn chưa chú ý đến chúng, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Cô vốn định để sau khi anh nghỉ ngơi thật tốt, mới nổi giận với anh, nhưng là hiện tại bị Triệu Manh chi tiêu như thế, mình còn hùa theo, không có cách nào để cho sự tình lắng xuống, vì thế liền thành thật mở miệng nói: “Buổi sáng hôm nay em tỉnh dậy, chuyện náo loạn của em đã trở thành đề tài rồi.”
Lục Cẩn Niên sửng sốt một phen, liền lấy điện thoại di động trong túi quần ra, vào Sina, vừa thấy được mấy chữ “Kiều An Hảo, ngôi sao ăn vạ”.
Anh nhanh chóng nhấp vào xem nội dung, thấy bên trong đăng lên hai đoạn video, cùng với những bình luận bên dưới, lông mày liền gắt gao cau lại.
“Thật ra, phía trên cũng không có gì, diễn viên đều khó tránh khỏi gièm pha.” Kiều An Hảo giữ cho giọng nói của mình có vẻ thoải mái.