Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc thuận miệng hỏi một câu: “Ai gọi thế?”
Trong trí nhớ của Tống Tương Tư, cô và Hứa Gia Mộc quen biết nhiều năm như vậy, cuộc sống riêng của cô, anh chưa từng hỏi qua, cho nên khi nghe thấy anh nói như thế, cô sửng sốt một lúc, mới mở miệng, nói dối lung tung: “Một người gọi điện nhờ quay quảng cáo, gần đây hơi mệt, nên không muốn tham gia.”
“A…” Hứa Gia Mộc tin là thật.
“Ăn sáng đi.” Tống Tương Tư nhìn như cực kỳ không hề để ý chuyển đề tài.
Hứa Gia Mộc gật đầu một cái, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng bánh bao, lúc đưa vào trong miệng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái, lên tiếng: “Mệt thì nghỉ đi, không phải trước đây em đã ầm ĩ không muốn quay phim nữa sao?”
Tống Tương Tư nhìn lướt qua Hứa Gia Mộc, nửa đùa nói: “Không đóng phim thì làm sao kiếm được tiền, anh nuôi tôi sao?”
“Nuôi?” Hứa Gia Mộc không có dừng lại mà nói tiếp.
Vẻ mặt của Tống Tương Tư ngẩn người, lại chăm chú nhìn anh, lập tức liền cười cười không chút để ý: “Tôi cũng không muốn làm bình hoa.”
Hứa Gia Mộc kéo kéo khóe môi, không nói chuyện.
Trong đáy mắt của Tống Tương Tư rõ ràng lóe lên ảm đạm, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư ở đối diện, suy nghĩ lại một lần những lời mình vừa trả lời
– Anh nuôi tôi sao?
– Nuôi.
Nhớ đi nhớ lại, anh giống như trong lòng lại hiểu ra được gì.
–
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo tổ chức xong hôn lễ đến ngày thứ ba mới biết Hàn Như Sơ đã chết.
Ngay lúc đó, Kiều An Hảo mới từ bệnh viện thăm Kiều An Hạ xong đi ra, vì thời gian còn sớm, nên cùng Lục Cẩn Niên đi mua đồ trẻ sơ sinh, cho dù còn hơn bảy tháng nữa bảo bảo mới sinh ra.
Ngay lúc Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo chọn đồ cho bảo bảo, người bán hàng thật nhiệt tình giới thiệu tất cả loại mặt hàng một lần, sau đó mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh Lục và vợ anh muốn chọn thứ nào?”
Lục Cẩn Niên chỉ một chiếc giường bằng gỗ: “Cái này.”
Kiều An Hảo chỉ một chiếc giường có vẻ xinh đẹp: “Cái này.”
Hai người cùng lúc nói ra những lời này.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Cẩn Niên chỉ vào chiếc mà Kiều An Hảo chọn, Kiều An Hảo chỉ vào chiếc mà Lục Cẩn Niên chọn, lại cùng lúc nói: “Vẫn là cái này đi.”
Hai người đều muốn chọn thứ mà đối phương thích, kết quả đổi tới đổi lui ba lần cũng chưa xong, Kiều An Hảo không nhịn được có chút căm tức: “Lục Cẩn Niên, anh đổi tới đổi lui, tới cùng là muốn chọn cái nào?”
Rõ ràng em cũng đổi tới đổi lui… Lục Cẩn Niên yên lặng nói thầm một cây, sau đó liền nói với cô gái bán hàng: “Thanh toán cả hai đi.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền sờ soạng bóp tiền trong túi, mới vừa lấy ra, điện thoại đã vang lên, là trợ lý gọi đến, anh nghe máy rồi quẹt thẻ, sau đó sắc mặt liền trở nên có chút khó hiểu.
Kiều An Hảo thấy vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, cũng trở nên khẩn trương.
Lục Cẩn Niên chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó liền cúp điện thoại, ký tên, để lại địa chỉ để chuyển đồ đền, nắm tay Kiều An Hảo đi đến trước cửa hàng, mới mở miệng nói: “Kiều Kiều, Hàn Như Sơ đã chết.”
Đã chết?
Kiều An Hảo há to mồm, nhìn vẻ mặt của anh, có chút không thể tin được.