Kiều An Hảo sinh xong, trời đã sáng choang, di chuyển đến phòng bệnh, mệt nhọc hết sức nên cô ngủ.
Hơn nửa đêm Lục Cẩn Niên gọi người tới, thấy mẹ con bình an, cũng yên tâm, lục tục rời đi.
Hứa Gia Mộc là người cuối cùng đi, trước khi đi, còn chạy đến trước giường con nít trước nhìn Tiểu Niên Cao vừa bú sữa, vừa nhắm mắt lại ngủ.
Tiểu Niên Cao dường như ý thức được có người nhìn mình, đầu còn nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó chép miệng, đôi môi nhỏ lộ ra nụ cười.
Hứa Gia Mộc nhìn hình ảnh như vậy, không nhịn được cũng cong môi, cười cười, ánh mắt của Hứa Gia Mộc, liền trở nên có chút hoảng hốt.
Anh nhìn chằm chằm Tiểu Niên Cao sửng sốt một lát, liền lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng bệnh.
Đêm qua có tuyết, đến bây giờ vẫn chưa dừng, cả thế giới một mảnh trắng xóa.
Hứa Gia Mộc lấy ra một điếu thuốc trong túi, đốt, đứng ở bên cạnh xe hút, mặc cho tuyết tuôn rơi vào đầu vai.
Tiểu Niên Cao ra đời, anh làm chú… Tâm tình của anh cũng thật cao hứng, trên thực tế anh cũng thật sự cao hứng, nhưng không biết cao hứng đến cuối cùng, anh trở nên càng thêm khổ sở.
Bởi vì anh nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Niên Cao, trong đầu liền lảo đảo nghĩ tới đứa bé đã từng bị Tống Tương Tư phá đi…
Nếu như đứa bé kia còn ở đó, hẳn là bây giờ đã tám tháng nhỉ… Qua một tháng nữa, đã có thể giống như Tiểu Niên Cao, khóc oa oa ra đời… Sau đó, bọn họ mà có thể cùng nhau làm bạn lớn lên, còn anh, có thể mang theo hai đứa bé đến sân chơi…
Suy nghĩ suy nghĩ, khóe mắt Hứa Gia Mộc trở nên phiếm hồng.
Sao anh lại có ý nghĩ gì kỳ lạ chứ? Đứa bé đã bị cô phá, cô đó, người cũng đi, anh và cô, đúng như kia một ngày anh nói như vậy, từ đó về sau, không quan hệ, không dây dưa.
–
Ba Kiều, mẹ Kiều sáng sớm nhận được điện thoại của Kiều An Hạ, biết Kiều An Hảo tối hôm qua sinh, mẹ Kiều tự xuống bếp nấu canh gừng, mang đến bệnh viện.
Lúc xế chiều, Kiều An Hạ, Triệu Manh và trợ lý lại tới, mãi cho đến lúc hoàng hôn, trong phòng bệnh mới yên tĩnh lại, chỉ còn một nhà ba người Lục Cẩn Niên Kiều An Hảo và Tiểu Niên Cao, lúc này Kiều An Hảo mới tranh thủ một chút, lúc cho Tiểu Niên cao bú sữa mẹ, chụp tấm hình mình và Tiểu Niên cao nắm tay, gửi cho bạn bè.
Trong nhóm không biết ai tốt bụng, là được người nào đăng lên web, rất nhanh tin tức vợ chồng Lục Kiều sinh quý tử đầy các trang mạng, còn là đề tài tìm kiếm nhiều nhất.
–
Nước Mỹ, Seattle, lúc này là sáng sớm tám giờ.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, đánh vào trên giường kiểu Châu Âu, vừa vặn rơi vào mắt Tống Tương Tư, cô khẽ nhăn trán, lông mi thật dài chớp chớp, liền mở mắt, quán tính giơ tay lên, che lại ánh mặt trời, rồi lười biếng ngồi dậy.
Tống Tương Tư sờ soạng ipad ném một bên, còn chưa mở ra bất kỳ ứng dụng nào, liền thấy Weibo báo tin: vợ chồng Lục Kiều mừng quý tử.
Cánh môi Tống Tương Tư hơi giật, liền mở ra tin tức, đập vào mắt liền thấy được một tấm hình: Một bàn tay lớn nắm một bàn tay nhỏ.
Mà bàn tay kia, mảnh khảnh khéo léo, ngón áp út còn đeo “Vĩnh chi tâm” rực rỡ.
Tống Tương Tư đơn giản nhìn lướt qua nội dung tin tức, thấy bốn chữ mẹ con bình an xong, khóe môi hơi giơ giơ lên, liền vén lên chăn, xuống giường, vóc người của cô vẫn như cũ rất mảnh khảnh thon thả, nhưng cái bụng lại tròn trịa.