Editor: Xẩm Xẩm
Kiều An Hảo vừa chuẩn bị nhìn anh cười một cái, kết quả tầm mắt của anh đã rời đi, bởi vì cách một tầng thủy tinh, Kiều An Hảo không nghe được tiếng nói của anh, chỉ nhìn thấy môi anh mấp máy đóng mở hai lần nói gì đó với người trong phòng, sau đó đứng lên, cầm lấy điện thoại di đồng, nhìn kỹ mọi người trong phòng , đẩy cửa phòng họp ra, đi về phía cô.
Kiều An Hảo không ngờ mình chỉ tiện tay gửi đi một tấm hình, mà lại khiến anh trực tiếp ngừng cả một hội nghị chạy đến tìm cô, cho nên mãi đến khi anh đứng trước mắt cô, cô mới hoàn hồn lại, đứng lên từ ghế sofa, liếc mắt một cái đã thấy Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, sắc mặt cô thay đổi có chút hồng lên, ngữ điệu hơi nén giận nhưng vẫn làm nũng nói, nên nghe không ra được chỉ trích: “Sao anh lại ra đây?”
Lục Cẩn Niên mặc chiếc áo màu trắng, ngọn đèn trên trần nhà cũng màu trắng, ánh đèn chiếu vào thên anh khiến anh trở nên anh tuấn đến chói mắt, anh khẽ cúi đầu, nhìn Kiều An ảo, giọng nói trước sau như một, chỉ là có chút hỗn loạn nhưng vẫn không dễ dàng bắt được sự lúng túng: “Thân thể không tốt? Sao còn chạy đến công ty?”
“Đi ngang qua, nên muốn vào xem thế nào?” Kiều An Hảo nói, mí mắt buông xuống theo bản năng, sợ anh nhìn rõ đáy lòng mình, thực ra là mấy ngày không thấy anh, cô nhớ quá nên chạy đến.
“Ừhm.” Lục Cẩn Niên lên tiếng, vẫn nhìn không rời mắt khỏi Kiều An Hảo như cũ.
Kiều An Hảo bị anh nhìn đến không tự nhiên, thấy mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn chằm chằm bọn họ, mặt càng nóng lên, vì thế liền nhẹ nhàng nói: “Không phải là anh đang họp à? Mau đi vào đi.”
“Được.” Lục Cẩn Niên lên tiếng, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Sao anh còn chưa đi vào?” Kiều An Hảo hỏi một câu.
“Đi ngay đây.” Lục Cẩn Niên nói xong, vẫn bất động đứng tại chỗ.
Kiều An Hảo hơi giận chà chà chân mình, mặt giống như có thể nhỏ máu ra rồi, lần này lời nói thúc giục còn chưa nói ra, Lục Cẩn Niên đã để lại một câu: “Chờ tôi một lát”, liền xoay người, quay trở lại phòng họp.
Trong phòng tiếp tục họp, chỉ là trong lòng Lục Cẩn Niên không yên ổn, thường nhìn Kiều An Hảo đang ngồi ở bên ngoài, những người ngồi trong phòng cũng bắt đầu không tập trung, không ngừng có người lườm Kiều An Hảo.
Lúc kết thúc họp, đã là 6 giờ rưỡi, Lục Cẩn Niên đi ra khỏi phòng họp, thư ký đã đến giờ tan tầm đi về, trong phòng tiếp khách rất yên tĩnh, chỉ có mình Kiều An Hảo, nghiêng đầu dựa vào sofa, tay còn cầm một quyển tạp chí, nhưng mắt thì đã nhắm lại ngủ say từ bao giờ.
Bước chân của anh chậm lại, quay đầu nhìn mọi người trong phòng hội nghị đang nói chuyện không ngừng, làm một động tác im lặng, những người kia liền không nói gì nữa, sau đó Lục Cẩn Niên lại khoát tay, ý bảo bọn họ rời đi nhanh lên.
Rất nhanh cả tầng lầu chỉ còn lại hai người là anh và Kiều An Hảo, anh đi lên phía trước, vừa ôm lấy Kiều An Hảo, người con gái đã mơ màng mở mắt, nhìn chung quanh đều trống không, mình thì đang ở trong lòng anh, có chút mờ mịt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“6 rưỡi rồi.” Lục Cẩn Niên đáp lại một câu, sau đó còn nói: “Tôi về văn phòng lấy quần áo, chở em đi ăn cơm.”