Bác trai nói xong, liền run rẩy bắt đầu lấy từ dưới gối lên một tấm chi phiếu, đưa cho Hứa Gia Mộc: “Trong này có mười vạn đồng, không phải là tiền của Tư Tư, là những năm gần đây tự bác kiếm được, cả vốn lẫn lãi, trả lại cho cháu.”
Lông mày của Hứa Gia Mộc nhíu lại, không nhận.
Bác trai lại nhét vào trong tay Hứa Gia Mộc: “Chờ đến lúc cháu làm ba, sẽ hiểu được nỗi khổ của bác, một người cha tình nguyện chết cũng không muốn con gái mình phải chịu oan ức, cho nên tiền này nhất định cháu phải nhận, bác không có ý gì khác, bác chỉ muốn lấy lại tôn nghiêm cho con gái mình, nếu cháu tôn trọng con gái của bác, cháu cũng nên cầm.”
Tuy trong lời nói của bác trai, cũng không hề chỉ trích Hứa Gia Mộc, nhưng anh lại cảm thấy có chút không nói nên lời.
“Tư Tư và cháu cũng quen nhau mười một năm rồi…” Bác trai nói đến đây, có chút hoảng hốt: “Mười một năm, thời gian không phải là ngắn, cả đời người, có được mấy cái mười một năm, cả đời người con gái, thời gian tốt nhất đều đã đặt trên người cháu.”
Nghe được những lời này của bác trai, Hứa Gia Mộc nắm lấy tấm chi phiếu, co rúm lại.
Bác trai dừng một lúc, quay đầu nhìn Hứa Gia Mộc cười cười: “Tuy chúng ta mới quen nhau được ba ngày, nhưng bác nhìn ra được, cháu có chút cảm tình với Tư Tư, nếu không cũng sẽ không quản xa xôi cùng Tư Tư chạy đến đây, cũng không vội trước vội sau vì một người sắp chết như bác.”
“Sở dĩ bác bảo Tư Tư tránh mặt là vì có chuyện muốn nhờ cháu.” Bác trai nói đến đây, hơi chần chừ một chút: “Mặc kệ trong tương lai Tư Tư sẽ đến với cháu hay là với người khác, bác đều hi vọng cháu có thể tha thứ cho nó nhiều một chút.”
“Bác biết được thỉnh cầu này của bác có chút quá đáng, nếu nó không đến với cháu, cháu thật sự không cần chăm sóc nó, nhưng bác thật sự lo lắng cho Tư Tư… Bác đi rồi, đến một người thân nó cũng không có, nếu nó bị oan ức, đến một nơi để khóc cũng không có, cháu không biết, cả đời này của bác, điều hối tiwwcs nhất chính là không thể nhìn nó kết hôn…”
“Suy nghĩ một chút, lòng bác đã chua xót, nhưng là ngoài cháu ra, lại không biết tìm ai để nói những lời này, cho dù là bác cầu xin cháu… Cháu có thể đáp ứng bác không, mặc kệ trong tương lai cháu ở bên Tư Tư hay không, nếu nó có gì không tốt, phải chịu oan ức, cháu hãy chăm sóc cho nó giúp bác…”
Hứa Gia Mộc không hề do dự gật đầu: “Cháu đồng ý, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Bác trai nghe được những lời này, rốt cuộc cũng yên lòng nở nụ cười.
“Nói lâu như vậy, bác cũng mệt rồi, muốn nghỉ một lát, cháu đi xem xem sao Tư Tư vẫn chưa quay lại?”
Hứa Gia Mộc gật đầu, cẩn thận đỡ bác trai nằm xuống, đắp lên người một cái chăn mỏng rồi mới đi ra ngoài.
–
Lúc anh đứng ngoài chờ Tống Tương Tư, hút một điếu thuốc, dùng lực hút vài hơi.
Trong đầu óc anh đều nghĩ đến những lời bác trai vừa nói với mình, nghĩ đi nghĩ lại, không biết làm sao, lại nghĩ đến lúc trước khi tiến vào phòng bệnh, Tống Tương Tư cầm lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói, anh có thể đối với tôi tốt một chút trước mặt ba tôi không?
Cô của lúc đó, rất nhanh lại bắt đầu phủ định lời nói của mình, nói không cần đối với cô tốt, chỉ cần đối tốt với ba cô là được rồi.