Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Trộm 55 Lần

Chương 243: Cô biết người hắn thích là ai sao?[3]

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, bao trùm toàn thân Lục Cẩn Niên, chỉ nghĩ tới thôi anh cũng không dám nghĩ.

Nếu cô ở đoàn phim của anh xảy ra chuyện gì hoặc gặp nguy hiểm nào, thì cả đời này anh không thể tha thứ cho chính mình.

Cổ họng Lục Cẩn Niên giống như bị ngăn chặn, cứng nhắc, đau, anh vươn hai tay, cầm bàn tay vừa mới truyền dịch của Kiều An Hảo rồi ngủ thiếp đi.

Trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh khi anh bước vào phòng sản xuất Tôn, cô bị sản xuất Tôn đặt ở dưới thân, bất động vô hồn, nhất thời giống như có người cầm dao đâm vào lòng, đau đớn tới tận huyết mạnh.

Nhịn không được nắm tay cô càng thêm lực, như nghĩ tới cái gì ảo não, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng tinh tế hôn nên bàn tay cô.

Trợ lý chờ ở bên ngoài phòng bệnh, tới hai giờ sáng, mệt hỏi không đợi được nữa, đi xuống lầu lên xe ngủ, lúc hắn đang ngủ thâm trầm, bất chợt nghe thanh âm người gõ cửa kính, trợ lý từ trong mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mê hồ hạ xuống cửa kính xe, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang ôm Kiều An Hảo còn đang ngủ say, đứng ở ngoài xe.

Trợ lý giật mình hoàn toàn thanh tỉnh lại, vội vàng xuống xe, mở ra cửa xe đằng sau, đợi cho Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, hắn mới lên xe lại, ngáp một cái, mới mở miệng hỏi:“Lục tổng, bây giờ chúng ta trở lại đoàn phim, hay về Cẩm Tú viên?”

Một đêm Lục Cẩn Niên không có chợp mắt, ánh mắt có chút phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự anh tuấn của anh, cụp xuống mi mắt, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô gái trong ngực, mới ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng trả lời:“Cẩm Tú viên.”

Trợ lý thức thời không có hỏi tiếp, khởi động xe, đi về hướng Cẩm Tú viên.

Thời điểm xe tới Cẩm tú viên, lúc này mẹ Trần đã dậy, nghe thấy thanh âm của xe, lập tức từ trong nhà chạy đi ra, nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, sửng sốt một chút, mở miệng hỏi:“Thiếu phu nhân làm sao vậy?”

Lục Cẩn Niên không nói gì, ôm Kiều An Hảo vào nhà, lên lầu, sau đó đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, cầm chăn đắp cẩn thận, liền xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa lại, nhìn mẹ Trần đang đứng ở cửa, ngữ điệu thản nhiên mở miệng nói:“Nấu một chút cháo với điểm tâm , đừng cho nhiều dầu mỡ.”

Mẹ Trần gật đầu, đáp:“Vâng.”

Lục Cẩn Niên cất bước đi về phía trước, lúc đi đến thang lầu, đột nhiên dừng bước chân:“Đừng quấy nhiễu thiếu phu nhân nghỉ ngơi, nấu cháo tốt nhớ phải giữ ấm, miễn cho thiếu phu nhân tỉnh lại nguội mất .”

“Vâng.”

Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:“Chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, tôi còn có việc, đi trước .”

“Tôi đã hiểu, thiếu gia.”

Lục Cẩn Niên không có nói tiếp, đứng tại chỗ trong chốc lát, liền sải bước xuống cầu thang, trong chốc lát, tiếng động cơ xe truyền đến từ ngoài phòng, vang nên rời đi.

Kiều An Hảo nằm mơ, trong mơ mọi hình ảnh đều rất đẹp, có ba có mẹ, tuy rằng bọn họ rời xa cô đã nhiều năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ khuân mặt của họ thời trẻ, còn có ngôi nhà trước kia cô ở, hai cây lưu lớn, mỗi lần đến đến mùa thu, luôn sai trĩu quả đỏ rực, như những chiếc lồng đèn xinh đẹp.

Trong giấc mơ cô thấy một người con trai mặc đồng phục học sinh có làn da trắng non nớt , đang dần dần cách xa cô cuối cùng biến thành Lục Cẩn Niên, mặc vét đi giầy da, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng .

Chọn tập
Bình luận