Bể bơi sâu hơn hai thước, Kiều An Hảo bị chìm vào trong lòng nước, quẫy đạp lên vô số bọt nước.
Sự việc đến đột ngột khiến cho mọi người xung quanh không kịp phản ứng.
Lục Cẩn Niên vừa hất tay Kiều An Hảo ra, lạnh lùng xoay người bước đi, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh rơi xuống nước từ phía sau vang đến, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Kiều An Hảo đang vùng vẫy trong bể bơi.
Kiều An Hảo không biết bơi, mà bể bơi này ở ngoài trời, không có cơ chế điều chỉnh nhiệt độ của nước, hiện tại trời đã gần tối, nước rất lạnh, mà cô lại vừa mới bị cảm mấy ngày trước.
Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt liền tái nhợt, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền trực tiếp lao người xuống bể bơi.
Kiều An Hảo dần chìm xuống nước, cả người đều vô lực, cảm giác được dòng nước lạnh băng kia sặc vào trong mũi mình, hô hấp trở nên đứt đoạn, cô muốn mở miệng ra kêu cứu, rồi lại càng có thêm nhiều nước tràn vào trong bụng. Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống nhanh hơn. Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng liền cảm giác được có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mình, giây tiếp theo liền được kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.
Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo lên bờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra ấn vào bụng cô.
Bởi vì bị Lục Cẩn Niên ép tay giữ vào bụng, Kiều An Hảo liên tiếp phun ra mấy ngụm nước, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, ngay lập tức nghĩ đến hậu quả của việc bản thân rơi xuống nước.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh khiến cho cô không kịp đề phòng gì cả, người khác chắc chắn cũng không có phát hiện thấy điều gì bất thường, nhưng chính cô lại biết rõ, mình bị ngã xuống bể bơi là do gót giày đột nhiên bị gãy, từ lúc bắt đầu đến giờ, cô đều đứng trên đường phẳng, gót giày không thể tự nhiên gãy đi, khẳng định là có người muốn làm cô xấu mặt.
Từ lúc Kiều An Hảo rơi xuống nước đến khi cô được Lục Cẩn Niên cứu, thời gian không đến hai phút, hoàn toàn không có trở ngại gì cả, Kiều An Hảo sau khi phun hết nước ra lại nhìn Lục Cẩn Niên, cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy.
Lục Cẩn Niên hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liễn đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Kiều An Hảo, thấy cô như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn không ngừng run rẩy. Lục Cẩn Niên mấp máy môi, dường như không còn để ý đến xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem, liền hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, đến bên môi cô.
Trong thâm tâm Kiều An Hảo thì đang nghĩ, người khác càng muốn làm cô xấu mặt, cô sẽ càng không cho người đó được như ý.
Bây giờ cô đang quay phim, bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nhưng Kiều An Hảo lại muốn biến sự ngoài ý muốn này thành một màn diễn xuất đặc sắc.