Kiều An Hảo trở lại phòng bao, vừa nghe thấy trò chơi kế tiếp mà Kiều An Hạ nghĩ ra, đầu óc liền xuất hiện ý nghĩ muốn bỏ chạy.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Kiều An Hạ bắt được dịp tổ chức trò chơi, đều là đoán số.
Mọi người thay nhau đoán, người thắng được an toàn, người thua lại tiếp tục chỉ định người tiếp theo đoán, cuối cùng người thua trận đó sẽ bị trừng phạt.
Cách thức trừng phạt cũng rất não tàn, hoặc là phải nói thật, hoặc là phải chịu mạo hiểm lớn.
Sở dĩ trong tiềm thức của cô muốn bỏ chạy, là bởi vì nhiều năm qua, mỗi lần chơi trò này, đều bị thua thê thảm, không phải là trả lời thành thật một câu hỏi, thì chính là chịu mạo hiểm bị trêu chọc lại càng thê thảm.
Tuy rằng Kiều An Hạ đi vào toilet, nhưng trò chơi đã bắt đầu.
Trong phòng tràn đầy tiếng cười ồn ào không dứt, một lát đã đến lượt Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đành phải chơi, ba lần thất bại, cũng không đến nỗi thê thảm lắm.
Đoàn làm phim đều biết, Lục Cẩn Niên luôn không thích kiểu náo động như thế này, cho nên ngay từ đầu đã không trông mong gì anh sẽ gia nhập, liền tự động bài xích anh ở bên ngoài. Có người chuẩn bị ầm ĩ đòi Kiều An Hảo lựa chọn nói thật hay mạo hiểm thì Kiều An Hạ mở cửa đi vào, thế là hai chị em đại Kiều, tiểu Kiều cùng chơi đoán số, cũng không tốt hơn là bao, Kiều An Hảo thua thê thảm vô cùng.
“Tiểu Kiều, chọn đi, nói thật hay vẫn là mạo hiểm?”
“Người thua nên uống ba ly rượu, sau đó mới lựa chọn.”
“Nói thật chính là nói xem ban đêm ngủ cùng ai? Mạo hiểm chính là ra ngoài thân mật với một người đàn ông nào đó một chút.”
Tùy mọi người ồn ào, có người đã mang ba ly rượu lớn đẩy đến trước mặt Kiều An Hảo.
Từ khi đi vào phòng đến bây giờ, Lục Cẩn Niên vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, không hề có phản ứng gì, vừa nghe đến hai lựa chọn này, trán anh hơi nhăn lại, sau đó nâng mí mắt. Nhìn thấy trước mặt Kiều An Hảo đang đặt ba ly rượu, trán anh càng nhăn chặt hơn, sau đó cất điện thoại đi, ngồi ngay ngắn lại, không nóng không lạnh nói một câu: “Tôi còn chưa được chơi đoán số.”
Lục Cẩn Niên đột nhiên nói một câu này, khiến không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều khó tin chớp mắt, ngay cả Kiều An Hạ cũng nhìn chằm chằm anh, có vẻ chấn động.
Lục Cẩn Niên lạnh nhạt xoay người, đối mặt với Kiều An Hảo, thấp giọng nói một câu: “Tới đi.”
Kiều An Hảo giật mình, mới ý thức được Lục Cẩn Niên muốn tham gia trò chơi này, sau đó vội vàng đưa tay ra.
Lúc học trung học, Kiều An Hạ thích nhất chơi trò này, lúc ấy Kiều An Hảo luôn bách chiến bách thua, chỉ thắng được mỗi Lục Cẩn Niên.