Kiều An Hạ không nghĩ nhiều, liền nói với anh: “Kiều Kiều bị cảm, khó chịu trong người, nên không muốn đi.”
Anh rất bình tĩnh gật đều với Kiều An Hạ một cái. Ngoài mặt thì trông bình thường như không quan tâm, nhưng trong lòng thì âm ỉ bứt rứt thành một đống.
Khi đó, anh đã xác định là không được yêu Kiều An Hảo, cho dù có lo lắng thì cũng không có lý do, cũng như tư cách đi quan tâm cô. Rốt cuộc, vào đêm thanh vắng, anh một mình một xe chạy đến trước cửa nhà họ Kiều, đứng ngẩn người cho tới khi trời lờ mờ sáng mới rời khỏi.
Mặc dù biết cả đời không có khả năng có được Kiều An Hảo, nhưng anh vẫn không thề buông xuống được lo lắng.
Cho dù lúc ấy anh và cô không còn liên hệ qua lại, nhưng anh vẫn muốn biết được tình hình cô sống có tốt hay không.
Vì vậy, lần đầu nói chuyện với Kiều An Hảo, sẽ có lần hai, lần ba… Cứ như thế, bất tri bất giác kéo dài hơn bốn năm, cho đến khi mẹ của Hứa Gia Mộc – Hàn Như Sơ tìm tới anh, yêu cầu anh giả làm Hứa Gia Mộc, sắm vai vợ chồng với Kiều An Hảo… Từ lần đó, anh mới ít giao tiếp với Kiều An Hạ.
Sau sự việc năm năm trước, biết mình không được phép yêu Kiều An Hảo, anh bắt đầu nản chí, tuy thế anh không bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi yêu một người phụ nữ khác, hay tùy tiện tìm đại một người thích hợp để đi suốt quãng đời còn lại.
Do đó, khi anh nghe Kiều An Hạ thủ thỉ với Kiều An Hảo rằng anh có ý đối với cô ta, còn sẽ trở thành bạn trai của cổ, anh không chỉ tức giận thôi… mà nhiều hơn là hoảng sợ.
Anh sợ, sợ Kiều An Hảo thực sự sẽ hiểu lầm anh và chị của cô.
Cho nên, khi anh về tới đoàn kịch, không trực tiếp lên lầu ngay, mà đứng ở dưới chờ Kiều An Hảo vừa đi vào khách sạn, lập tức chui vào xe Kiều An Hạ.
Hồi chiều, anh nổi nóng, nói với Kiều An Hạ mấy lời hơi nặng và tàn nhẫn hơn so với lúc đầu cô theo đuổi anh, nhưng hiện giờ anh cũng chỉ có duy nhất cách đó.
Nhưng thế cũng tốt, nếu đã không có khả năng với Kiều An Hạ, thì một đao cắt đứt, không cho cô hy vọng.
“Cốc cốc cốc Bất chợt truyền đến tiếng gõ cửa, đánh thức Lục cần Niên như đang đi vào cõi thần tiên. Anh thu lại tâm trạng ngần ngơ, tao nhã đứng lên, đi về phía cửa.
Trợ lý đi tìm Kiều An Hảo theo sự phân phó của Lục cản Niên, lúc nói cho cô biết ông Lục gọi cô lên lầu thì hơi do dự, sau cùng trước khi đi, nhắn nhủ thêm với cô: “Cô Kiều, ông Lục từ hồi chiều chỉ lo phê duyệt văn kiện cho tới giờ, mới vừa có chút thời gian, vẫn chưa dùng bữa tối. Tôi có hỏi anh ấy có muốn ăn chút gì đó không, nhưng anh ấy bảo không ăn. Tới sáng mai thì còn lâu lắm, có thể phiền cô làm chút gì cho anh ấy ăn không?”