Editor: Xiu Xiu
Trợ lý cũng không đi theo Lục Cẩn Niên vào trong nàh, chỉ cầm chìa khóa mở cửa xe, ngồi trước vào ghế lái.
Má Trần vừa mới tiễn Kiều An Hảo đi, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cửa bị người khác đẩy ra, tưởng Kiều An Hảo quên đồ gì nên trở lại, vội vàng đặt bát đũa xuống, đi ra: “Qúa…”
Má Trần vừa mới hô một chữ, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cửa thay giầy, vì thế vội vàng sửa lại, giọng điều không hề tùy ý như vừa rồi: “Cậu chủ, cậu đã trở lại.”
Lục Cẩn Niên không nhìn má Trần, cũng không nói chuyện, thậm chí trong đầu đã chẳng muốn làm gì.
Má Trần sớm đã quen với tính tình lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, tiếp tục cười hòi: “Cậu Lục có ăn cơm trưa không? Có muốn ăn chút gì đó không?”
Nhìn thấy anh vẫn như cũ không hề phản ứng lại, vì thế biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, sau đó nói một câu: “Cô chủ vừa mới rời đi.”
“Tôi biết.” Lúc anh nghe thấy câu đó lại mở miệng đáp lại.
Má Trần nhìn thấy Lục Cẩn Niên nói chuyện, lại nói nhiều hơn: “Cậu Lục, tối hôm qua chắc được đón sinh nhật rất vui vẻ chứ?”
Nhắc đến tối hôm qua, sắc mặt anh liền thay đổi vô cùng u ám, đáy mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, liền bước đi thật nhanh về phía cầu thang.
Má Trần từ đầu đến cuối đều không chú ý tới cảm xúc của anh, tiếp tục đứng tại chỗ lảm nhảm nói: “Cô chủ muốn cho cậu chủ một sự bất ngờ, đã chuẩn bị cả một buổi chiều.”
Bất ngờ, bất ngờ cái gì?
Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt, mạnh mẽ dừng lại ở cầu thang.
“Cô chủ đã tự mình mua rất nhiều đồ làm bánh ngọt, làm cho cậu một cái bánh ngọt, cô chủ nói, đó là lần đầu tiên cô làm bánh ngọt, vất vả mãi cuối cùng cũng thành công, kết quả tôi thấy cô chủ rất có năng khiếu, một lần đã thành công rồi.”
“Cô chủ còn thắp nến khắp phòng, còn xếp nến thành một dòng chữ…”
Má Trần còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã đi bước lớn lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng giống hệt như bình thường, bức họa trên vách tường, cây trồng ngoài ban công đều không có gì khác, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, hoàn toàn không có những thứ giống như má Trần vừa nói.
Lục Cẩn Niên chỉ đứng trong phòng ngủ không quá mười giây, sau đó xoay người lại đi xuống lầu, thẳng vào trong nhà bếp.
Má Trần cũng lập tức theo vào: “Cậu Lục, nhà bếp này chỉ có tôi nên vào thôi, cậu muốn làm gì, tôi sẽ làm cho cậu.”
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ quét một vòng quanh nhà bếp, quả nhiên giống như lời má Trần nói, anh thật sự thấy có một chiếc lò nướng mới tinh, sau đó anh lần lượt kéo những ngăn kéo trong tủ bếp, sau đó lại xem tủ chứa đồ, thấy được một ít nguyên liệu làm bánh ngọt.
Lục Cẩn Niên cảm thấy yết hầu của mình như bị thứ gì đó hung hăng bóp chặt lại, có chút khó chịu, lại có chút kích động không nói thành lời.
Anh mạnh mẽ đóng lại ngăn tủ, sau đó bước ra khỏi nhà bếp.
Trợ lý nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.
Kết quả Lục Cẩn Niên lại không để ý đến, trực tiếp đi ra ngoài biệt thự.
Trợ lý nghi ngờ nhìn theo hướng anh vừa đi, lại thấy vẻ mặt má Trần cũng hệt như mình, sau đó liền đuổi theo anh.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác.