Tám năm trước, vì cô đỡ cho Kiều An Hảo một đao kia, khiến cô đánh mất cơ hội làm mẹ.
Dường như… hai chữ của bác sĩ, khiến trong lòng cô còn có chút hi vọng, tuy xa với, nhưng thủy chung không buông bỏ.
Lúc đầu đến bệnh viện, Trình Dạng còn có thể đi cùng cô, nhưng nhìn cô không ngừng uống thuốc đông thuốc tây, đã hai ba năm một lần, là thuốc 3 phần độc, sau cùng trực tiếp buông bỏ.
Khi đó tính tình của anh luôn bao dung cô, bởi vì cô kiên trì uống thuốc mà lại phát giận với cô, từ này về sau, cô luôn uống vụng trộm, nhưng đã nhiều năm rồi, vẫn không thể mang thai.
Kiều An Hạ nghĩ đến đây, tâm tình càng xuống thấp.
–
Ngày hôm sau Trình Dạng có việc bận, lúc trở về xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Kiều An HẠ đến xem, phát hiện là đồ chơi của trẻ sơ sinh.
Dường như anh nhìn ra nghi ngờ của cô, giải thích nói là mua cho bạn của mình.
Đồ chơi trẻ sơ sinh, có hai chiếc túi xách xinh đẹp, một cái của nam một cái của nữ, không cần hỏi, Kiều An Hạ cũng biết, đây là anh mua cho Tiểu Bánh Ngọt và Tiểu Hồng.
Kế hoạch một phen, tám năm rồi, Trình Dạng mua nhiều rất nhiều, có mấy lần cô và anh đi dạo khu đồ trẻ con, nhìn thấy anh chọn đồ, vẻ mặt chăm chú vô cùng, thậm chí anh còn chủ động đề xuất đến Cẩm Tú viên chơi, tuy anh không nói, cô cũng biết, anh muốn chơi với Tiểu Bánh Ngọt và Tiểu Hồng.
Cho nên, trong lòng anh, thật ra, anh thật sự rất muốn có con, đúng không?”
“Nghĩ gì thế?”
Trình Dạng thấy cô ngơ ngẩn ngắm nhìn hai chiếc túi xách không nói gì, vươn tay sờ đầu cô hỏi.
Kiều An Hạ hoàn hồn, lắc đầu, cười chuyển đề tài nói: “Đêm nay chúng ta ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
“Tiểu gai?”
“Được.” Trình Dạng không hề nghĩ ngợi đáp ứng: “Anh đi thay quần áo, lập tức làm cho em.”
Kiều An Hạ gật đầu.
Trình Dạng hôn trán cô, vào phòng ngủ.
Cơm nước xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ xem một bộ phim của Lục Cẩn Niên, vé xem phim ở rạp rất cao, trên mạng đánh giá tốt, xem qua cũng rất được, đợi hai người về nhà, đã là mười một giờ khuya.
Trình Dạng tắm rửa trước, từ trong phòng tắm bước ra, còn giúp cô chuẩn bị nước ấm, thuận tiện mang áo ngủ của cô vắt lên ghế.
Kiều An Hạ ra khỏi phòng tắm thấy anh cũng không ở trong phòng ngủ, tò mò đi tìm, sau đó thấy đèn thư phòng sáng, bên trong truyền đến tiếng của anh đang tận lực nói bé xuống, như sợ ai nghe thấy.
“Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn có con, không phải Hạ Hạ không muốn.”
“hạ Hạ vẫn đòi có con, nhưng con thấy trẻ con quá phiền phức, cho nên không để cô ấy sinh.”
“Con không lừa mẹ, mẹ là mẹ của con, con lừa mẹ làm gì, không phải con che chở cho Hạ Hạ, mới nói thế.”
“Mẹ cũng đừng gọi điện cho Hạ Hạ, vốn là con không muốn sinh con, mẹ gọi điện, giống như tức giận cô ấy không sinh con ấy.”
“Con đã nói, là con không muốn có con.”
Trình Dạng nói xong lời cuối cùng, còn mang theo chút tức giận.
Kiều An Hạ ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.