Editor: May
Điện thoại là của mẹ Hứa Gia Mộc – Hàn Như Sơ gọi tới .
Sau khi cô kết hôn với Lục Cẩn Niên, Hàn Như Sơ rất ít khi gọi điện thoại cho cô, nhưng một khi gọi điện thoại tới, đó là cần Lục Cẩn Niên đóng vai Hứa Gia Mộc.
Kiều An Hảo cầm di động, đi đến trước ban công, mở cửa sổ ra. Gió đêm mát mẻ từ từ thổi vào, cô không nhanh không chậm nhận nghe điện thoại, gọi một tiếng vào bên trong: “Dì Hứa.”
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì cô đã gả cho Hứa Gia Mộc, là vợ của Hứa Gia Mộc, hẳn phải gọi Hàn Như Sơ là “Mẹ”. Nhưng hai người đều biết, đây chẳng qua chỉ là một cuộc hiệp nghị, cho nên trừ bỏ khi cần phải diễn trò, Kiều An Hảo vẫn luôn gọi Hàn Như Sơ là “Dì Hứa”.
Giọng nói của Hàn Như Sơ nghe rất đoan trang nghiêm cẩn, đầu tiên là quan tâm Kiều An Hảo một chút: “Kiều Kiều, ăn cơm chiều chưa?”
“Ăn rồi.” Kiều An Hảo nhu thuận trả lời, sau đó cũng lễ phép hỏi lại: “Dì Hứa, dì thì sao?”
“Đang chờ bác Hứa của con, chờ ông ấy trở lại cùng nhau ăn.” Hàn Như Sơ khách sáo xong, mở miệng nói thẳng đến chủ đề: “Kiều Kiều, cuối tuần này là sinh nhật của Hứa Gia Mộc, con còn nhớ rõ chứ?”
Kiều An Hảo biết sinh nhật Hứa Gia Mộc, nhưng chuyện phát sinh gần đây có chút nhiều, cô vẫn không có chú ý ngày tháng, cho nên trải qua nhắc nhở của Hàn Như Sơ, mới đột nhiên nhớ tới: “Vâng, nhớ rõ.”
“Tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc khẳng định là phải làm, cho nên phiền toái con chuyển lời cho nó.”
Nó chỉ ai, Kiều An Hảo tự nhiên biết, kỳ thật Kiều An Hảo vẫn rất buồn bực, Lục Cẩn Niên rõ ràng có họ tên, vì sao mỗi lần Hàn Như Sơ nói tới anh, luôn dùng một từ “Nó” không quan trọng để thay thế, giống như tên của anh rất ghê tởm, hoàn toàn khinh thường nói ra.
“Con đã biết.” Cho dù đáy lòng Kiều An Hảo có chút bất mãn, ngoài miệng vẫn nhu thuận đáp lại.
“Nếu không có việc gì , dì cúp trước.”
“Vâng, gặp lại sau, dì Hứa.”
“Gặp sau.” Hàn Như Sơ nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Kiều An Hảo nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại di động, cầm điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, do dự nên gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên nói cho anh tin tức này hay là gửi tin nhắn?
Chỉ là vào lúc Kiều An Hảo còn chưa suy nghĩ xong, đột nhiên lúc này một tin nhắn đến trong QQ, là Triệu Manh gửi đến.
“Kiều Kiều, tớ vừa mới nghe một nhân viên làm việc trong đoàn làm phim nói, cô ấy nghe phục vụ khách sạn nói tối hôm qua nhà sản xuất Tôn được trợ lý của ông ta đưa đi bệnh viện, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng, rất nhiều đồ trong phòng của ông ta đều bị đập hư, hơn nữa trên mặt có rất nhiều máu, còn có mảnh vụn thủy tinh, bàn trà cũng bị đá ngã lăn.”
Kiều An Hảo nhìn tin nhắn kia sửng sốt, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Triệu Manh gửi tin nhắn giọng nói đến. Kiều An Hảo nhấn một cái, giọng nói Triệu Manh liền vang lên: “Kiều Kiều, tớ nói cho cậu biết, khẳng định là nhà sản xuất Tôn bị Lục ảnh đế đánh. Tối hôm qua Lục ảnh đế đi tới phòng ông ta cứu cậu, cho nên khẳng định không sai!”
Lúc Kiều An Hảo nghe giọng nói của Triệu Manh, cô ấy lại gửi một tin nhắn giọng nói tới: “Hơn nữa, Kiều Kiều, tớ vừa mới nghe người ta nói, không phải nhà sản xuất Tôn tự muốn rút lui đầu tư, là Lục ảnh đế muốn đá nhà sản xuất Tôn ra khỏi đoàn làm phim [Thời gian khuynh thành], nghe nói hôm nay ông ta bởi vì chuyện này mà cải vã cả một ngày với ban giám đốc của Truyền thông Hoàn Ảnh, cuối cùng Lục ảnh đế vẫn cố chấp mạnh mẽ khiến nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư!”