Có Trình Xử Mặc làm bạn, tâm tình tốt hơn rất nhiều, Vân Diệp tính hôm nay đem những thứ đồ mới mẻ của Vân phủ dâng tặng, phường Chiêu Quốc đưa tới rất nhiều lò sắt, ống khói, ấm nước, thêm vào ghế mềm mà Vân Diệp dựa vào ghế sô pha lấy lông cừu làm ra. Không có lò so, chỉ dùng gân trâu bện lại để chịu lực, vừa mềm lại đàn hồi, đúng là thứ đồ sinh hoạt không thể thiếu trong nhà. Lão Trình nói như thế. Là đại chủ nợ của Vân gia, tất nhiên phải tham dự, kiếm tiền mà, ai chẳng thích.
Vân Diệp chưa trả nợ cho Lão Trình, dù là khi Lý Nhị bệ hạ thưởng vạn quan tiền cũng không nhắc tới chuyện trả nợ. Lão Trình hài lòng nhất về Vân Diệp là ở điểm này, rất biết điều hiểu lẽ. Nợ của Lão Trình không phải là dùng tiền có thể trả hết.
Nếu như trả tiền tức là nói Vân gia và Trình gia từ nay không ai nợ nần gì ai, phân rõ giới hạn. Vân Diệp không muốn thế, Lão Trình lấy đao chém chết ngay. Cứ nợ mãi thì tốt hơn, ít nhất chỉ cần còn Lão Trình là không thể nhắc tới. Đó là chút tình hương hỏa mà Trình Giảo Kim để lại cho Trình gia, sau này Trình gia có nạn, Vân Diệp sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Gia đình Trình gia luôn như hung thần nghênh ngang đi trên đường, không có kẻ mù mắt nào dám ra chỉnh đốn trật tự. Lưu Tiến Bảo ôm một con mắt vừa mới định học theo phong thái Trình gia thì đầu bị Lão Trang bợp cho một phát, liền ngoan ngoãn theo đằng sau không dam ho he gì nữa.
Rất vắng vẻ, đường đường phủ Vệ công mà lại bặt chim tăm cá, tuy nói bị người ta cáo trạng vài lần, nhưng cũng không tới mức không ai tới nhà chứ? Cẩn thận quá đấy. Cho dù ông không tham dự vào chiến dịch vĩ đại Lý Nhị đồ sát huynh đệ, không thể nói là trọng thần tâm phúc, nhưng hay dở gì ông cũng là trọng thần đắc lực, làm mình như tiểu tức phụ bị thiệt thòi thì cũng quá đáng rồi.
Bái thiếp đưa vào hồi lâu mà không có ai nói gì, hai huynh đệ bị ném ở cửa chẳng thèm ngó ngàng gì tới. Trình Xử Mặc mặt sầm lại, Vân Diệp cũng chẳng vui, Vệ công phủ tự cho mình là thanh cao cũng không thể bỏ khách ở ngoài không thèm chào hỏi.
Đúng lúc hai người định giao lễ vật cho người gác cửa rồi bỏ đi thì cửa mở ra. Lý Đắc Dự nhi tử của Lý Tịnh vội vàng chạy ra, tới trước mặt hai người rối rít xin lỗi, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, hai huynh đệ đành nhịn, theo Lý Đắc Dự vào phủ.
Vừa mới đi qua cửa liền phát hiện không ổn, trong nhà chẳng có chút không khí ngày lễ, phó dịch nha hoàn đi vội vã, vẻ mặt khẩn trương. Lý Đắc Dự cười gượng:
– Trình huynh, Vân huynh, vừa rồi thật thất lễ, gia mẫu đang nổi giận, làm trông nhà loạn hết. Để hai huynh chê cười rồi.
Nghe nói Lý Tịnh hơi sợ vợ, không ngờ rằng Hồng Phất Nữ lại bá đạo như thế, làm vợ người ta mà cứ như làm mẹ người ta, Vân Diệp nói:
– Nếu trong nhà có điều bất tiện thì tiểu đệ và Xử Mặc không quấy nhiễu nữa, mong Lý huynh thay hai chúng ta thỉnh an hai vị trưởng bối.
Nói xong muốn đi ngay.
– Tiểu tử, định đi đâu?
Một giọng nói lanh lảnh truyền tới, tiếp ngay đó một ánh hàn quang xẹt qua mặt Vân Diệp, cắm phập vào cây ngô đồng bên cạnh. Vân Diệp mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là cắm vào đầu mình rồi. Trình Xử Mặc không ngờ lại có loại chuyện này, phẫn nộ, kéo Vân Diệp sang một bên, nắm chặt tay muốn nhào tới. Lý Đắc Dự ngăn trước mặt Trình Xử Mặc, hai tay giang ra:
– Mẫu thân, đây là khách.
Một thiếu phụ từ trong phòng khách lướt ra, vóc dáng tha thướt, trông chỉ như hai mươi mấy, người mặc áo bó, chân đi giày nhẹ đế mỏng, hai ống tay áo quấn trên cánh tay, đúng là một phụ nhân oai phong. Đi tới tóm lấy cổ áo Lý Đức Dụ ném sang một bên. Trình Xử Mặc thấy đó là một phụ nhân thì không tiện ra tay, liền dừng bước.
– Đây là gia mẫu.
Lý Đắc Dự vội vàng giới thiệu:
Vân Diệp chắp tay lại thi lễ:
– Vãn bối Vân Diệp ra mắt phu nhân.
Hồng Phất nữ nhìn Vân Diệp mấy lượt:
– Ngươi chính là tên tiểu tử mà lão gia nhà ta nói sao?
Không muốn để ý tới, Vân Diệp thực sự không thích cái loại người bản thân không vui liền khiến cả nhà không được thoải mái, chỉ là vì thể diện Lý Tịnh mới khom người đáp:
– Không biết Vệ công nói tới ai? Liên quan gì tới tiểu tử?
– Sư phụ ngươi chính là Tiêu Dao Tử? Ông ta đã gặp Nhị ca của ta?
Rõ ràng nhi tử đã sắp 20, lại còn làm ra cái vẻ tiểu cô nương, thêm vào ăn nói vô lễ, khiến người ta ghét.
– Vãn bối không biết Tiểu Dao Tử trong miệng phu nhân, càng không biết Nhị ca của người, quấy rầy phu nhân rồi, cáo lui.
Nói xong còn kéo Trình Xử Mặc ra cửa. Hồng Phất nữ người chớp lên, chắn trước cửa:
– Tên tiểu tử ngươi không nói tung tích Nhị ca ta thì đừng hòng ra được cửa này.
Vân Diệp mặt tím lại, hỏi Lý Đắc Dự:
– Không biết Lý huynh có gì chỉ giáo, hôm nay hai huynh đệ ta tới chúc Tết, không biết phạm lỗi gì mà bị xỉ nhục thế này?
Lý Đắc Dự rõ ràng trái phải đều khó, đành kèo Vân Diệp qua một bên nói nhỏ:
– Vân huynh đừng trách, gia mẫu mắc bệnh lạ, thường ngày rất tốt, chỉ là một khi bệnh tái phát là coi mình như thiếu nữ mười lăm, luôn nói có chó sói tới cắn, có rắn tới liếm chân, đã ba ngày rồi không ngủ, hiện giờ không còn chút uy nghiêm đoan trang thường ngày, làm gia phụ đau đầu không thôi. Gia phụ đa đi mời Tôn đạo trưởng tới chữa trị, xin Vân huynh bỏ quá cho.
Không ngờ lại là người mắc bệnh tinh thần, Vân Diệp cuối cùng đã hiểu được câu đố lịch kia rồi, truyền thuyết nói Hồng Phất nữ tuổi 80 vẫn thanh xuân lãng mạn rồi. Nói cho cùng đó là chứng tinh thần phân liệt, tới 80 tuổi vẫn không khỏi, cũng không biết bà ta thời thiếu nữ gặp phải cảnh ngộ gì, khiến ám thị bản thân không hồi tường lại quãng thời gian đó, đây là loại áp ức tinh thần tới tột đỉnh, khiến hình thành nhân cách thứ hai, vĩnh viễn cố định ở tuổi 15, một khi tâm tình bình phục sẽ trở lại bình thường, song lại không hề nhớ mình phát bệnh rốt cuộc làm gì. Thậm chí không hiểu vì sao thành như thế.
Kiếm được cái cớ tha thứ cho Hồng Phất nữ, Vân Diệp thuận thế xuống thang: nguồn TruyệnFULL.vn
– Ồ, thì ra là như vậy, tiểu đệ không biết mạo phạm bá mẫu, mong huynh đừng trách.
– Các ngươi thì thà thì thầm cái gì đấy? Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời ta.
Hồng Phất nữ chu miệng lền làm ra vẻ đáng yêu khiến Lý Đắc Dự mặt đỏ bừng.
– Bọn tiểu tử đang nói có sói tới rồi, vì sao phu nhân không chạy? Đợi sói tới ăn thịt à?
Vân Diệp nói rất nhiêm chỉnh:
Lý Đắc Dự phẫn nộ nhìn Vân Diệp, đang định đá bay cả hai tên ra ngoài thì Trình Xử Mặc vẫy tay với hắn, lôi qua một bên:
– Đừng quấy rầy bọn họ, Tiểu Diệp đang xem bệnh cho bá mẫu đấy.
Lý Đức Dụ nửa tin nửa ngờ, đứng nguyên lo lắng nhìn mẫu thân.
– Đâu, đâu, sói ở đâu?
Quả nhiên Hồng Phất nữ rụt mình vào góc tường mở to mắt nhìn quanh.
– Sói ở ngay bên cạnh phu nhân, nhìn kìa, nó đang dùng lưỡi liếm liếm phu nhân, nước miếng cũng chảy xuống rồi, không xong, lại có thêm một con rắn, nó bò lên chân phu nhân kìa.
Vân Diệp nói y như thật, Hồng Phất nữ thét lên, nhảy lên tường, không biết bà ta nhảy lên như tế nào, Vân Diệp mở mắt nhìn mà không phát hiện ra. Lý Đắc Dự phẫn nộ muốn nổ tung, cơ thị toàn thân căng lên, siết chặt nắm đấm muốn tìm Vân Diệp nói chuyện. Hai bàn tay lớn đặt lên vai hắn, làm hắn không động đậy được, quay đàu lại mới phát hiện ra là cha mình, đi theo còn có một lão đạo râu đen. Lão đạo kia hứng thú nhìn Vân Diệp dọa Hồng Phất nữ.