Không định đuổi theo, chân còn đau lắm, Tân Nguyệt là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, Vân Diêp mừng vì chọn Tân Nguyệt, nếu không riêng cả đống chuyện trong nhà đã không xử lý nổi, nghĩ tới tính khí quái dị của Lý An Lan là ớn lạnh, nếu cưới nàng ta về, cả nhà còn đường sống nữa thôi?
Lắc đầu bỏ cái suy nghĩ đó đi, Vân Diệp tập tà tập tễnh tới tiền viện, không biết sức khỏe Lão Trang ra sao, không biết chỗ vết thương bị thối đã đóng vảy chưa, cô vợ trẻ của hắn thật không làm người ta yên tâm được, chân tay lóng ngóng, ngốc vô cùng, Lão Trang thấy nàng ta thân thể tốt, dễ sinh nở mới bỏ nhiều tiền cưới về, ai ngờ hơn một năm chưa thấy động tĩnh, mông rằng Lão Trang chưa bị bà nương đó làm tức chết.
Vân Diệp quá lo rồi, khi vào cửa thì Lão Trang đang được bà nương hầu hạ ăn cháo, thấy hầu gia vào, vội đứng dậy thi lễ, Vân Diệp ấn lão trang xuống, ra hiệu cho lão bà của hắn tiếp tục cho hắn ăn.
Lão bà của hắn mấy lần đút cháo vào mũi, Vân Diệp tạo ra áp lực tinh thần quá lớn, Lão Trang cười xấu hổ, đưa cánh tay còn khỏe mạnh ra cầm bát cháo húp một ngụm hết sạch, bảo bà nương của mình vào trong phòng không cho ra.
– Khiến hầu gia chê cười rồi, từ tiểu gia tử ra chưa được thấy chuyện đời, làm cái gì cũng ngốc, không dạy nổi.
Lão Trang không ngừng giải thích cho bà nương của mình.
Thương thế của Lão Trang khôi phục rất tốt, những chỗ bị thối rữa đã đóng vảy đen xì, đợi mấy ngày nữa đợi vảy bong đi, một hán tử khỏe như vâm lại xuất hiện, Vân gia hiện không thể thiếu hắn.
– Nhân lúc dưỡng thương bỏ thêm thời gian với lão bà đi, bất hiếu có ba điều, không con là bất hiếu nhất, người nhà của ngươi đã thất tán trong chiến loạn, giờ còn lại mỗi mình ngươi thôi, hương hỏa phải truyền thừa, ta sắp thành thân rồi, huynh đệ chúng ta đua xem ai có nhi tử trước.
Lão Trang với y có giao tình sinh tử thật sự, nếu như trên đời này còn có ai sẵn lòng chết vì mình thì đó nhất định là Lão Trang, bất kể nói về phương diện nào, trong lòng Vân Diệp đã coi Lão Trang hơn cả chủ phó, coi như là người nhà cũng là điều hiển nhiên.
Chẳng cần nói rõ, trong lòng Lão Trang tự hiểu, lão nãi nãi bảo cả nhà hắn chuyển tới tiền viện ở là nói rõ rồi, sau đại hôn của hầu gia, chủ gia có thể mời cung phụng, nghĩ tới đó, lòng Lão Trang như có lửa nóng.
Đó là đại sự phúc tới con cháu ba đời, không dám xem nhẹ.
– Chúc mừng hầu gia, tiểu nhân sao có thể so với hầu gia, được hưởng chút phúc của hầu gia là tiểu nhân hài lòng rồi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
– Giữa chúng ta cần nói mấy lời rắm thối đó à, sớm ngày dưỡng thương cho lành thì hơn, tới khi đó con cũng bụ bẫm.
Vân Diệp nhìn Lão Trang, người này không dính tới lợi ích được, một khi dính vào bản thân tở nên hèn mọn, vì tương lai của vợ con, biến bản thân thành rùa đen.
Không có tâm tình nói chuyện với rùa đen, làm người ta buồn nôn, nhất là một hán tử mạnh mẽ đóng rùa đen càng buồn nôn.
Phòng của nãi nãi vẫn còn sáng đèn, chỉ thấy nha hoàn ra vào không ngớt, chẳng biết bận cái gì, Vân Diệp đi vào, thấy nãi nãi cầm nến vất vả lục lọi rương đồ, đám nha hoàn đều đứng bên xem nào nhiệt.
– Các ngươi chết hết rồi à, để nãi nãi làm một mình, các ngươi không biết giúp sao, được chiều thành cái gì rồi?
Vân Diệp rất giận, quy củ trong nhà xem ra phải sửa đổi, cứ thế này còn ra cái gì nữa:
Nha hoàn sợ hãi quỳ cả xuống, cúi đầu không nói, nãi nãi lên tiếng:
– Diệp Nhi, không trách chúng được, những thứ này nãi nãi không cho chúng đụng vào.
Nói xong đuổi hết nha hoàn ra ngoài.
Vân Diệp tới phía trước nhìn, thì ra là bản vẽ của mình, ngay cả ít bản nháp tính toán cũng có trong đó, thậm chí là hình hoạt họa do mình thuận tay vẽ ra cũng được nãi nãi phân loại, xếp trong rương rất chỉnh tề.
– Nãi nãi, tối nên nghỉ ngơi sớm, đừng suốt ngày xem mấy thứ này, nếu không còn nữa thì cháu vẽ tiếp là được, không cần coi nó như bảo bối.
Vân Diệp nhận lấy bản vẽ trong tay nãi nãi, cuộn lại dùng sợi tơ buộc lại cho vào rương:
– Nãi nãi không dám xem nhẹ, đây đều là bảo bối cả, dù là tranh cháu vẽ, cũng toát ra vẻ đôn hậu, cháu nhìn con lợn này, bép múp míp làm người ta yêu, còn đẹp hơn cả con lợn Hàm Hàm mà Tiểu Nha nuôi. Cô cô cháu xuất giá, muốn chọn một hai mẫu trong này thêu, nãi nãi không cho, đã thành người nhà khác, còn thèm bảo bối trong nhà, nuôi nữ nhi thật vô dụng.
Lão nãi nãi như cằn nhằn chuyện trong nhà, nhìn đứa cháu bại gia của mình sắp xếp rương mà vui sướng từ tận đáy lòng, Vân gia tích đức mấy trăm năm, không biết gõ nát bao nhiêu cái mõ mà ông trời đem đứa bé ngoan như thế cho Vân gia, chưa nói hiểu lễ nghĩa, chưa nói thông minh, chỉ nói riêng tình cảm với người nhà, dù đứa bé này thực sự bại gia tử cũng chấp nhận.
– Diệp Nhi, nãi nãi biết cháu không hài lòng với hôn sự của cô cô cháu, cho rằng nãi nãi coi cô cô cháu như món hàng gả cho Ly Thạch, trong lòng trách nãi nãi tuyệt tình phải không?
Vân Diệp gian nan quay lại, quỳ xuống nói:
– Tôn nhi tự cho mình là đấng đại trượng phu, thà đường hoàng có được, chứ không uốn gối và xin, là gia chủ, cháu cũng biết không thể cổ hủ, Vân gia muốn đạt được mục đích, có thể dùng âm mưu quỷ kế, có thể lừa gạt, điều đó không là gì. Nhưng đem thân nhân của mình đi đổi, dù có đổi lấy lợi ích lớn nhất, cháu cũng coi là xỉ nhục, nãi nãi, đó là lời trong lòng cháu, nếu nãi nãi giận cứ đánh cháu, ngàn vạn lần đừng giận hại người.
Lão nãi nãi cười cúi xuống ôm cháu, đem đầu chàu ôm vào lòng, vuốt ve mãi tóc cháu, nói:
– Nãi nãi không giận, nãi nãi vui lắm, đó mới là lời gia chủ Vân gia nên nói, phụ nhân gia không có kiến thức này, cũng không có thủ đoạn này, chỉ nam tử mới nghĩ thế, nãi nãi mừng tới chỉ muốn chết đi ngay, đem tin tức tốt lành nói với liệt tổ liệt tông Vân gia. Nhưng cháu ngoan à, chuyện này cháu nhầm rồi, cháu thấy cô cô lúc xuất giá có chút bất mãn nào không?
Vân Diệp ngoẹo đầu nghĩ rất lâu, cô cô đúng là không có chút oán trách nào:
– Cô cô muốn xuất gia tới điên rồi, có ông già tới cầu thân cũng vui mừng, kỳ thực cô cô chỉ cần đợi thêm một thời gian, các lộ đại quân trở về, cháu sẽ lựa chọ mấy vị tuổi tác tương ứng cho cô cô, có cần vội vàng gả đi như vậy không?
Nãi nãi đánh yêu Vân Diệp một cái:
– Toàn nói lung tung, cháu coi thường cô cô cháu rồi đó, hai năm qua Vân gia trong ngoài đều dựa vào nó, xung quanh tiếp xúc có ai không phải là quý phụ hào môn, hiện giờ tầm mắt cao lắm, người thô hào trong quân sao lọt vào mắt nó được, hơn nữa người thích hợp nói không chừng trong nhà sớm đã có vô số cơ thiếp, bọn họ không xem ức hiếp nữ nhi Vân gia, làm chính thê là đương nhiên. Cô cô cháu thấy quá nhiều chuyện tranh đâu ghê tởm ở hậu viện, nay nhan sắc không còn, làm sao tranh giành sùng ái với đám nữ tử lẳng lơ kia, có cháu, không ai dám làm gì nó, nhưng chuyện xấu xa ở hậu viện, cô cô cháu có thể tìm cháu giúp không?
– Gả cho Ly Thạch thì khác, địa vị thân phận ông ta không thiếu thứ gì, còn độc một mình, tuy tuổi lớn một chút, nhưng thân thể cường tráng, sống thêm hai chục năm nữa không thành vấn đề. Cô cô cháu ở trước mặt cháu là lớn, nhưng ở trước mặt Ly Thạch là nhỏ, chắc chắn được cưng chiều. Tuy nghèo một chút, nhưng có gì đâu, Vân gia có thể để bọn họ nghèo khó à? Cô cô cháu có nhiều tiền riêng như vậy, đưa tới cũng đủ ăn không hết, cho nên cháu ngoan à, đây là hôn sự tốt.
Nghe nãi nãi nói, Vân Diệp mới phát hiện mình suy nghĩ quá đương nhiên rồi vẫn lấy tư duy ở đời sau áp dụng vào, ở cái thời đại thân phận địa vị cao hơn tất cả này, ví dụ bạch phát hồng nhan có cả đống, tới ngay cả công chúa cũng có khả năng gả cho một con khỉ, cô cô hài lòng với hôn sự của mình chẳng có gì là lạ. Hậu viện Vân gia yên tĩnh hài hòa, chưa từng có những chuyện lung tung xảy ra, tất nhiên mong tương lai mình hạnh phúc mỹ mãn.
Đêm đã khuya, Vân Diệp dìu nãi nãi lên giường ngủ, kéo thẳng chăn cho bà, bảo nha hoàn trông cẩn thận, dẫm lên ánh trăng về phòng, bỏ đi tâm bệnh, bước chân nhẹ nhàng thoải mái.
Cuộc sống tốt đẹp tất nhiên là trôi qua nhanh, lại một buổi sáng nữa, Vân gia từ trên xuống dưới náo loạn, đều bận rộn vì đại hôn ba ngày sau của hầu gia, đại quản gia Tiền Thông bận tới chân không chạm đất, ngồi xe ngựa Vân gia tới phủ các hào môn, thiếp mời vốn do trưởng bối trong nhà đưa mới thỏa đáng, nhưng Vân gia chỉ có một mình Vân Diệp là nam đinh, trưởng bối đều là phụ nhân, sao tiện đưa thiếp, may mà Lão Tiền nói chuyện cung kính, người ta cũng cảm thông cho hoàn cảnh của Vân gia, vui vẻ nhận thiếp.
Lý Nhị phái người đưa tới một bức tranh chữ, bên trên viết “nghi gia nghi thất”, thẳng thắn khen Tân Nguyệt, không bình phẩm gì về Vân Diệp. Trường Tôn thị thực tế hơn nhiều, một bộ trang sức chuyên dụng của hoàng gia, Vân gia vốn không có tư cách mang thứ này, nhưng được ban thưởng thì khác đó là một loại vinh diệu. Lý Thừa Càn không biết làm thế nào để Vân Diệp vui vẻ, chơi luôn một cái mâm vàng, làm người ta nhìn hoa cả mắt, bên trên có dấu ấn của nội phủ, thứ này không phải để tiêu, mà để cất dưới đáy rương, tới ngay cả Lý Uyên cũng tặng một đôi ngọc bội.
Người đưa lễ vật của hoàng gia là hoạn quan Vô Thiệt của cục dịch đình, lão già này cho Vân Diệp cảm giác của một con rắn độc trơn nhẵn, quấn quanh cổ không đánh trả nổi, nụ cười cũng âm u, chắp tay nói lời cát tường cứ như đọc điếu văn:
– Vân hầu tuổi trẻ thành đạt, thăng quan tiến tước lại cưới tân phụ, ân sủng hoàng gia càng chưa từng nghe thấy, thái thượng hoàng nhiều nắm không hỏi tới chuyện đời cũng tặng hậu lễ, đúng là đáng mừng.
Lão thiến này lòng dạ bất lương, giữa chốn đông người nói Vân Diệp và thái thượng hoàng có liên quan, ma cũng biết Lý Uyên bị nhi tử đá đít khỏi ngôi báu, nói như kiểu Vân Diệp định giúp Lý Uyên đòi lại ngôi vị vậy.
Đám huân quý có mặt đều tỏ ra thiếu tự nhiên, tước vị của bọn họ đều có được dựa vào lật đổ Lý Uyên, đề tài này là mẫn cảm nhất, đồng loạt ngừng hàn huyên, xem Vân Diệp trả lời như thế, Vô Thiệt cũng khoanh tay xem Vân Diệp nói gì.
Vân Diệp thu nụ cười lại, nhìn tới mức Vô Thiệt hơi lung túng mới nói:
– Bệ hạ lệnh ngươi tới đưa ban thưởng, có an bài ngươi nói những lời này không? Từ khi nào đám hoạn trong cung có thể lên tiếng thay bệ hạ? Ngươi coi ý chỉ của bệ hạ là cái gì? Hôm nay dù ta giết ngươi ngay tại chỗ, xem xem ai dám kiếm tay gây phiền phức, dù bệ hạ cũng chỉ khen ta giết rất đúng, còn không mau lui đi.
Vô Thiệt sắc mặt cực kỳ đặc sắc, biến đổi liên tục, hai cánh tay giống trong ống tay áo không ngừng lay động, biết ông ta là cao thủ võ học, Ly Thạnh như tiếp chỉ bước qua một bước, bảo vệ Vân Diệp phía sau, không nói một lời.
Vân Diệp nói hung dữ, nhưng không có gan làn gì Vô Thiệt, Vô Thiệt lấy từ trong ống tay áo ra một cái khăn gấm, cười tủm tỉm nói:
– Cái khăn gấm này khi xuất cung Đại công chúa bảo nô tài đưa tới, xin hầu gia thu lấy.
Nói xong đi luôn.
Sắc mặt mọi người càng cổ quái, nữ tử tặng nam nhân khăn gấm, hàm ý trong đó không nói cũng biết, An Lan công chúa thời gian trước bị ban hôn cho dã nhân Lĩnh Nam, tức thì thành trò cười, về sau không biết xảy ra chuyện gì, đám thổ vương Lĩnh Nam bị giam hết vào thiên lao, nghe nói tra tấn ngày đêm, hôn sự của công chua bị hoãn lại, ai cũng bảo công chúa may mắn, tránh được cái khổ phải gả tới hoang nguyên xa xôi.
Lạ một cái nữa là Đường Kiệm đang rất được thánh quyến đột nhiên dâng tấu thỉnh tội, tội trạng trong đó mập mờ, nhưng ý tứ thỉnh tội cực kỳ khẩn thiết, mọi người đều nhìn ra đây không phải đóng kịch, mà là thỉnh tội thật.
Đại hộ nhân gia ai chẳng có tai mắt, không tới một ngày liền biết đầu đuôi sự việc từ khi Vân Diệp tới hồng lư tự thu một đống lễ vật mới xảy ra, tuy không biết là chuyện gì, nhưng không nhỏ được, thảm cảnh trong thiên lao của đám thổ vương kia có thể nói bi thảm nhất trần đời.
Thiên tử đang phẫn nộ, đó là điều duy nhất mọi người kết luận được, thành Trường An thời gian qua có thể nói mà mây đen tràn ngập, ai cũng thận trọng không để phát sinh chút xung đột nào với người khác, đám hoàn khố trong nhà bị đuổi hết tới thư viện ngay cả ngày nghỉ cũng không cho về nhà.
Hỉ sự của Vân gia thành cơ hội xã giao duy nhất của thành Trường An trong thời gian qua.
Lý Nhị kiểm soát toàn bộ vui buồn của người Trường An, ông ta vui thì thiên hạ thái bình, ông ta không vui thì mây đen khắp thành, không ai dám tổ chức hỉ sự vào thời điểm đó.
Chỉ Vân Diệp là dám, những huân quý không biết chân tướng đời Vân gia vài ngày trước khi Vân Diệp đón dâu, nói ra đều là một đảng cả, thường ngày có va chạm nhỏ, có thể đối địch nhau, nhưng một khi liên quan tới lợi ích căn bản của huân quý, thì va chạm không thể nhỏ nữa.
Đường Kiệm đóng cửa từ khách, rú rú trong nhà, miệng đóng chặt không có một khe cửa nào. Nên Vân Diệp tổ chức hôn sự là con đường duy nhất để bọn họ biết xảy ra chuyện gì, ai cũng hiểu Vân gia không thể nói thẳng thắn nói cho bọn họ biết có chuyện gì, nhưng bản thân chuyện tổ chức hỉ sự nói rõ, chuyện đó không nghiêm trọng, không liên lụy tới mọi người.
Mắng một tên hoạn quan không có gì, huấn quý cơ bản đều đã mắng rồi, nhưng mắng Vô Thiệt thì chỉ có một mình Vân Diệp, một vị hầu gia tam phẩm mắng chủ quản cục dịch đình lục phẩm, nhìn qua mà nói thì không phải là chuyện gì cả, nếu như biết Vô Thiệt là đệ nhất tâm phúc của Lý Nhị còn dám há miệng ra mắng, chậc chậc vị hầu gia này không biết có phải uống nhầm thuốc rồi không.
– Đi chọc tức tên tiểu tử đó rồi chứ?
Lý Nhị hỏi Vô Thiệt vừa mới trở về:
– Bẩm bệ hạ, nô tài đã làm tất cả những điều bệ hạ sai bảo rồi.
Vô Thiệt vẫn mang khuôn mặt người chết trả lời:
– Y mất hứng chứ?
Lý Nhị cầm một quyển sách, đầu không ngẩng lên:
– Y có cao hứng không?
Không thấy trả lời, Lý Nhị lại hỏi:
– Vân hầu mắng nô tài một hồi, hầu gia đang nổi giận.
– Y còn có mặt mũi nổi giận? Bới chuyện ra rồi co cẳng chạy, đem công lao đặt lên người công chúa, làm trẫm mất mặt, nếu như vì cưới công chúa thì trẫm không giận, dù sao An Lan là nữ nhi của trẫm, Vân Diệp là nhân kiệt một đời, miễn cưỡng có thể nói là xứng với An Lan. Ai ngờ y giải quyết xong việc thì chạy về Ngọc Sơn cưới mỹ nhân, làm trẫm mất lòng cả trong lẫn ngoài, hoàng hậu không ít lần trách trẫm bày ra chủ ý xấu, hừm!
– Tấm lòng của bệ hạ vì An Lan công chúa có trời biết, người khác không hiểu nỗi khổ của bệ hạ, nhưng hoàng hậu và lão nô sao lại không biết, chỉ là Vân hầu làm việc xưa nay luôn nằm ngoài dự liệu của người khác, lão nô ở phủ của y bị không ít ánh mắt thiếu thiện cảm.
Hoàng hậu vác cái bụng to tướng từ sau rèm đi ra, nói với Vô Thiệt:
– Ngươi đừng để bụng, không biết vì sao Vân Diệp không vừa mắt với hoạn quan, không rõ nguyên cớ là gì?
– Nô tài nhìn ra, Vân hầu không phải xem thường nô tài là kẻ tàn khuyết, mà ghét phương pháp làm việc của nô tài, có vẻ vì nô tài làm việc quá âm nhu.
Vô Thiệt trong hoàng cung và Vô Thiệt ở Vân phủ là hai người hoàn toàn khác nhau, một hiểu lý lẽ, cảm giác nhạy bén, một ngang ngược âm độc. Cơ thể tàn khuyết nhiều năm làm ông ta từ tiềm thức sinh ra khoảng cách với người khác.