Chạng vạng, doanh trại trở nên huyên náo, lúc này người một ngày chỉ ăn hai bữa, sáng sớm 10 giờ ăn sáng, buổi chiều 4 giờ ăn tối. Bởi hành quân mãi đến khi hạ trại mới bắt đầu làm cơm tối, chúng quân sĩ từ lâu bụng đã đói kêu ùng ục, chảy nước bọt nhìn hoả đầu quân nấu cơm. Thời Đường nấu cơm chẳng qua là luộc, bất luận nguyên liệu nấu ăn gì cách làm chỉ có một, đó chính là ném vào nồi, thêm chút muối, sau khi đun sôi là ăn được.
Cơm canh của tướng lĩnh tốt hơn một chút, có thể thấy một hai miếng thịt, đương nhiên, thịt cũng là luộc chín, không có bất luận gia vị gì, chỉ có thể chấm tương ăn.
Vân Diệp đã sớm thấy nguyên liệu làm tương, vàng vàng đen đen, ngửi đã khiến người buồn nôn, nhìn khiến người phát cuồng, ăn khiến người có xung động giết cả nhà đầu bếp.
Sau khi cho rằng đầu bếp chọc mình mới đập cho đầu bếp mập một trận mới phát hiện toàn bộ tướng lĩnh trong đại quân đều ăn thứ này còn rất ngon miệng, tiểu binh căn bản không có tư cách ăn. Vân Diệp bắt một thân binh ép hắn ăn sạch, tên khốn này không nói hai lời bưng đĩa liếm sạch, ý vẫn chưa hết lấy ngón tay quẹt đáy đĩa ra một ít tương cuối cùng ngậm trong miệng hồi tưởng lại.
Nhìn bộ dạng của hắn Vân Diệp biết đầu bếp bị y đánh oan rồi, dự định nhận lỗi với đầu bếp, bị Trình Xử Mặc ngăn khuyến cáo Vân Diệp, có thể đánh nhầm, căn bản không thể nhận lỗi, đầu bếp không chịu nổi, thân phận của ngươi không cho phép cúi người nhận lỗi, trừ phi là giữa quý tộc với nhau.
Dứt lời ném cho đầu bếp mười đồng tiền, nói là tiền thuốc men, miễn cho người khác nói lão tử khi dễ ngươi, cơm làm khó như vậy bị đánh là nhẹ, sau này còn không tiến bộ để xem chỉnh đốn ngươi thế nào.
Vân Diệp vốn tưởng rằng lúc này đầu bếp hẳn là tức sùi bọt mép cầm hai thanh trù đao lao tới liều mạng với mình, không nghĩ tới người này còn tươi cười nhặt tiền lên, ngay cả máu dính trên mũi cũng không chùi liền hành lễ với hai người, còn nói cảm tạ tước gia ban thưởng.
Mẹ nó, tính khí quý tộc chính là bị các ngươi khơi ra. Vân Diệp cảm thán trong lòng. Kiếp trước làm dân đen sống chỉ còn cốt khí, nếu có quan nhị đại đánh mình một trận và ném một trăm đồng tiền xem bệnh, vậy vết thương của quan nhị đại sợ rằng cò nặng hơn cả mình, nói không chừng sẽ chết, về phần hậu quả thì mặc kệ.
Xã hội phong kiến đẳng cấp sâm nghiêm, quý tộc sở hữu quyền lợi lớn mạnh, bình dân chỉ có thể phục tòng sự quản lý của quý tộc, loại chế độ này kéo dài từ Chiến quốc đến bây giờ, đã ăn sâu vào trong nội tâm. Chỉ thấy quân sĩ chung quanh cười hì hì nói đầu bếp gặp may có không mười đồng tiền, từ lời này có thể nhìn ra họ thực sự cho rằng đầu bếp gặp may thật.
Vân Diệp thầm may mắn mình hiện tại là quý tộc, bằng không lấy tính tình của mình sợ rằng lúc này đã sớm chui vào lỗ rồi.
Trời tối dần, lão Trình rốt cuộc tuần tra doanh trại xong, đeo kính râm đi vào đại trướng.
Vân Diệp vừa thấy lão Trình bước đi dè dặt như người mù, biết là hắn không nỡ tháo kính xuống, hiện tại vẫn còn đang khoe khoang, căn bản không dám đưa ra ý kiến lấy kính lại, chỉ có thể khuyên:
– Trình bá bá, kính râm ban ngày đeo để tránh ánh nắng, buổi tối đừng có đeo, tối không thấy đường sẽ bị ngã, nếu thế thì tiểu điệt muôn lần chết cũng không hết tội.
Lão Trình vung tay:
– Không sao, lão phu vốn mắt đỏ khó chịu, đeo cặp kính này mát hơn nhiều. Đúng là thứ tốt, lão phu trước giữ hộ ngươi, về Trường An trả lại cho ngươi.
Vân Diệp sớm biết kết quả này, lấy đồ trong miệng tì hưu trở về mới là quái sự. Lão Trình cẩn thận tháo kính xuống, lấy vải lụa cẩn thận gói lại bỏ vào một cái hộp gỗ đỏ đặt lên bàn rồi mới rảnh quan sát Vân Diệp, thấy y mặc bộ vải bố rất sạch sẽ, kiểu dáng rất kỳ quái mới hỏi.
– Tiểu tử ngươi cũng là có người có thân phận sao lại mặc quần áo lung tung thế, ở quân doanh không sao, nếu ở Trường An sẽ có ngôn quan buộc tội ngươi, tiểu tử ngươi nhớ kỹ theo số đông mới là lối sống, ân sư ngươi là thế ngoại cao nhân, đương nhiên không câu nệ lễ pháp nhân gian, chỉ cầu tiêu diêu tự tại. Lão phu thấy ngươi bản tính rộng rãi không câu nệ lễ pháp thế gian. Việc này cũng không tốt, ân sư ngươi xuất thế, tiểu tử ngươi nhập thế, nếu đã nhập thế, vậy đạo lí đối nhân xử thế của thế gian nên biết, lão phu thấy qua cũng nhiều hạng người tài khí bức nhân, cậy tài khinh người, kết quả chỉ có hai loại, hoặc thất bại thảm hại, hoặc biến khỏi chúng nhân. Tiểu tử ngươi hiểu chưa?
Vân Diệp cảm thấy ngực như có vật gì đập vào lắc lư, lão Trình đang dạy mình đạo xử thế, không phải là người thân thiết sẽ không nói những lời này.
– Lời vàng ngọc của bá bá, tiểu điệt ghi nhớ trong lòng.
Nói xong khom lưng một cái thật sâu với lão Trình. Khom lưng một cái thấy Vân Diệp nghe lọt tai lời của mình không nói thêm nữa, tiểu tử này thông minh hơn người, một lần đủ rồi.
Vân Diệp xoay người đi ra ngoài trướng, chốc lát lại bưng một cái mâm gỗ đi vào đại trướng, trên mâm có một bát tô như đầu người.
Bên cạnh bát còn có mấy đĩa thức ăn và vài chiếc chén nhỏ, trong đĩa có chút rau dại, trong chén nhỏ là tỏi giã, dấm chua, còn có một loại tương màu đỏ, ngửi thôi mà mùi đã xông vào mũi. Vân Diệp cũng không nói đã đặt mâm xuống trước mặt lão Trình, đổ rau trong đĩa vào chén to, mì trong chén to có thêm rau xanh, xanh trắng rõ ràng, rất đẹp mắt. Vân Diệp lại đem tỏi, hành, dấm chua, dầu đỏ trong chén nhỏ đổ vào trong chén lớn, cuối cùng là một chén dầu cải nóng hổi tưới vào, trong nhất thời, bên trong đại trướng nực mùi thơm.
Cổ họng Lão Trình liên tục rung động, dán mắt nhìn cái bát to, hai tay rục rịch hận không thể cướp lấy bát tô mà cắn nuốt, Vân Diệp chậm rãi dùng đũa trúc trộn đều mì, một chén mì xào tiêu chuẩn bưng đến trước mặt lão Trình.
Lão Trình nâng bát lên hít sâu một hơi, dường như say sưa trong đó, gắp một đũa mì bỏ vào trong miệng, mắt liền sáng lên, gió cuốn mây tan không thể hình dung nổi tốc độ ăn mì của lão Trình, một bát mì to, đủ ba cân, lão Trình chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã nuốt vào bụng, ý vẫn chưa hết vứt bát lên ghế: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Thêm một bát.
Vân Diệp nghe lời này thiếu chút nữa ngã té ngửa, cũng không dám cho hắn ăn nữa, thương đến tỳ vị thì thành bi kịch mất. Y vội vã bưng tới một bát mì nước, nguyên thang hóa nguyên thực mà. Lão Trình uống hết nửa bát mì nước, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lau miệng, thở dài một tiếng tự đáy lòng:
– Đây mới là ăn cơm, thương cho lão Trình ta nửa đời người đều ăn đồ của heo. Đây lại là bí mật độc nhất vô nhị của tiểu tử ngươi, chỉ bằng bát mì này, lão phu kết luận tiểu tử ngươi có thể tung hoành ở Trường An. Ôi thế ngoại cao nhân, không biết vị tiên sinh này sinh tiền có phong thái thế nào, người của lão Trình gia là không so được rồi, chỉ trông mong huynh đệ các ngươi có thể giúp đỡ lẫn nhau, đi tốt con đường mình đã chọn, lão phu dù chết cũng mỉm cười nơi cửu tuyền.
– Sao bá bá lại nói vậy, tiểu điệt và Xử Mặc mặc dù không phải là thân huynh đệ, trong khoảng thời gian này sống chung với nhau, tính cách của hắn cũng khiến tiểu điệt thưởng thức vạn phần. Giữa hai ta hiện tại còn thân hơn cả thân huynh đệ vài phần, giúp nhau đó là việc phải làm, bá bá không cần quan tâm.
Lão Trình nghe xong vui vẻ cười ha ha:
– Lão Trình gia ta có phúc rồi, mấy vị huynh đệ bản thân lão phu gặp phải không ai không phải là người lòng son dạ sắt, tương giao với người khác không ai không chân thành, hiện tại đến phiên Sửu Ngưu vận khí vẫn hưng thịnh như thế, lão phu có thể nào không sống thêm mấy năm nhìn huynh đệ ngươi có thể đi tới bước nào chứ.