Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 300: Vân Diệp Cáo Trạng

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Nãi nãi biết Vân Diệp đang giận, nhưng không ngờ Vân Diệp giận đến thế, y thương mấy muội muội tới tận xương tủy rồi, nay nói ra những lời như vậy, có thể thấy y căm hận việc làm của quan gia ra sao.

Gia chủ đã ra quyết định, lão nãi nãi không thể phủ quyết, dù là sai, lão nãi nãi cũng sẽ kiên định đứng ở bên Vân Diệp, tối nay phải gọi toàn bộ phụ nhân trong nhà tới cảnh cáo, đó là giới hạn của tôn tử, không được vượt qua.

Vân Diệp trước kia đã tới những nhà xưởng bóc lột, trơ mắt nhìn công nhân bị máy nghiền nát tay mà không cứu nổi, biện pháp an toàn gần như không có, vậy mà mỗi ngày phải làm hơn mười tiếng, xảy ra chuyện thì ông chủ chỉ nói một câu ” làm trái quy định” thế là phủi sạch hoàn toàn trách nhiệm, nhìn người bị thương khiêng đi, tiếng kêu xé tim gan mà không ai để ý, Vân Diệp liền nộp đơn thôi việc, lần đó hơn bốn trăm công nhân bỏ việc quá nửa.

Núi xa như lông mày, trắng sáng như móc câu, chuyện cũ đã trôi qua lại xuất hiện sống động trước mắt, ta chỉ là cây cỏ, trước giờ đều thế, trước bị người ta chà đạp, giờ há không phải? Trước chỉ là đau đớn thể xác, hiện thống khổ đâu phải chỉ là thể xác. Con người cần có chút tinh thần tự ngược, duy chỉ có tự ngược mới khiến mình sinh ra sức mạnh lớn hơn.

Giữ vững bổn phận làm người là điều luật Vân Diệp tự định ra cho mình ở Đại Đường, kiếp trước hèn nhát, vô dụng không được lan tới cả kiếp này, giống như ném cá mắc cạn trở lại biển, có thể ném con nào tốt con đó.

Vân Diệp tới hậu hoa viên đi lại rất lâu, không phải là không muốn ngủ, mà là ban ngày ngủ quá nhiều rồi, giờ không ngủ nổi.

Tân Nguyệt dẫn hai nha hoàn tới, tay một nha hoàn còn có khay gỗ, trên khay có mấy món ăn vặt, còn có một bầu rượu, vẫn là lão bà thương mình, vừa rồi mình mới gãi miệng mấy cái đã có người mang thức ăn tới.

Một đĩa đậu hũ, một đĩa rau trộn, mấy con cá nhỏ rán giòn, thêm vào thịt bò không biết kiếm đâu ra, Vân Diệp rất hài lòng, xoa tay ngồi xuống bàn đá. Tân Nguyệt đuổi y đứng dậy, tải một cái đệp lên tảng đá rồi mới cho y ngồi, đèn lồng treo trong đình, cho nha hoàn đi hết, tiểu đình thành thiên hạ của hai người.

– Phu quân đừng giận, trên triều đường không có chuyện sạch sẽ, nhà ta sống cuộc sống của nhà ta, không nhìn cho thanh tịnh, chàng đừng hi vọng những kẻ ngu xuẩn kia làm được việc vừa ý mình. Nhà ta lại chẳng phải tiểu hộ mà tiền gì cũng lấy, tối nay nãi nãi đã nói cho bọn thiếp ngọn nguồn, mấy đứa muội muội đều sợ hãi, thề không bao giờ làm chuyện thất đức, lo tốt chuyện nhà ta là được, chuyện bên ngoài chàng quản ít thôi.

Vừa nói vừa rót rượu cho Vân Diệp, thấy y uống hết, lại rót một chén nữa:

– Phu quân cứ ăn uống nghe thiếp thân nói chuyện phiếm cho, suốt ngày vất vả chính vụ, chẳng để ý được tới chuyện nhà nữa, phu quân của thiếp vì cái gì mà cứ bị những chuyện đáng hận làm phiền lòng.

– Chàng là người phú quý, trời sinh có mệnh thiếu gia, thiếp nghe thẩm thẩm kể, khi nhà ta gặp họa lớn nhất thì chàng được sinh ra, a nương vì cứu mạng chàng, vừa sinh xong đã bế chàng chạy ra khỏi nhà, a nương qua đời rồi, nhưng chàng được lão thần tiên đưa đi, sống còn hơn cả thiếu gia hào môn, chưa bao giờ nếm chút khổ cực nào.

– Nói cách khác ông trời không muốn chàng chịu khổ, nghĩ mà xem a nương, rồi mọi người như công công, a da đều vì chàng được sống tốt nên mới liều mạng. Cho nên chàng cứ thoải mái nằm ở nhà, đừng nghĩ những chuyện xấu nữa, để thiếp hầu hạ chàng hưởng phúc là được.

Nghe những lời an ủi của Tân Nguyệt, Vân Diệp không biết phải đối diện thế nào, đúng là dở khóc dở cười, đành kéo Tân Nguyệt vào lòng, Tân Nguyệt hoảng hồn chưa kịp phản ứng thì Vân Diệp đã đặt lên môi nàng nụ hôn dài nóng bỏng, đấm lên vai Vân Diệp mấy cái tượng trưng, rồi môi lưỡi hửng ứng nồng nhiệt, hai tay Vân Diệp tìm lên đồi ngực mềm mại, lưỡi cũng từ từ qua chiếc cổ thanh manh, trêu chọc nụ hoa dưới lớp áo mỏng …

Thiếu nam thiếu nữ đều có thân nhiệt rất cao, mùa hè lại nóng bức, hai người dình vào nhau chẳng mấy chốc đã toát mồ hôi, yếm ngực của Tân Nguyệt bị kéo lệch, lộ ra nửa bầu vú tròn trịa, tóc tai xõa xượi, đôi mắt long lanh nước, chiếc mũi nhỏ thở ra luồng hơi nóng rẫy gấp gáp.

Hai vừa rồi đã uống hết bầu rượu, tửu lượng của Tân Nguyệt không tốt chút nào, nàng đã ngả ngả say, hơi nóng ngày càng dâng cao, hai gò má đỏ lựng đáng yêu vô ngần, bỏ hết sự dè dặt, đứng dậy cởi ảo, chiếc váy xanh nhẹ tựa bông rơi xuống, rồi tới chiếc yếm hồng đào, tới khi không còn mảnh vải nào che thân, làn da láng mịn như gốm sứ, bờ vai thanh mảnh, bầu ngực đầy đặn, vòng eo vừa vòng ôm, cặp đùi trắng nõn nà.

Vân Diệp cảm thấy nhiệt độ như tăng lên vài độ nữa rồi, nuốt ực nuốt bọt ngồi ngây ra như thằng ngốc, Tân Nguyệt ngồi vào lòng Vân Diệp, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé vào sát tai y nói:

– Phu quân ngửi xem nước hoa mới của thiếp có thơm không?

Trên con đường đi vào điện Cam Lộ, có ba người lề mề tiến về phía trước, thái tử Lý Thừa Càn mang theo một cái gông tinh xảo đi trước dẫn đường, tựa hồ có chút hưng phấn, Vân Diệp mang một cái đi ở giữa, tay còn cầm một cuộn văn thư, Hà béo mang một cái gông thực sự mặt ủ dột đi cuối cùng.

Đây là sáng sớm, tảo triều vừa mới xong, là quãng thời gian bận rộn nhất trong cung, trên đường hoạn quan và cung nữ qua lại rất đông, thấy ba người họ đều khom người thi lễ, vẻ kinh ngạc trong mắt không sao che giấu được.

Trong ba người thì thái tử thản nhiên nhất, vẫn cứ đi lại như bình thường, thấy sắp tới điện Cam Lộ rồi, Hạ Thiệu không dám tiến thêm một bước nào nữa, giọng như khóc:

– Hai vị gia gia muốn cái mạng của tiểu nhân à, các vị một là thái tử, một là hầu gia, tiểu nhân chỉ là một tên tử tước nhỏ xíu, còn là thương cổ, chẳng may bệ hạ nổi giận, chém đầu tiểu nhân chẳng cần qua tam nghị, hai vị đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một lần được không?

Thái tử dừng chân hỏi Vân Diệp:

– Ngươi thấy cách này ổn không? Ba chúng ta liệu có bị phụ hoàng xử phạt không? Cho dù phụ hoàng ta không để ý thì tính khí mẫu hậu ta ngươi chẳng lạ gì, dù kết quả ra sao một trận đòn là chắc rồi, nghĩ cho kỹ.

Vân Diệp chưa kịp nói thì lời của thái tử đã cấp cho Lão Hà dũng khí lớn:

– Điện hạ nói ba chúng ta tối đa chỉ bị đánh đòn? Không bị chặt đầu?

– Chặt đầu cái rắm, chuyện này phải xử lý nhanh, nếu không phát triển tới mức không thể thu thập, đám chó má đó đã nếm được mật ngọt, phải nhân lúc manh nha dùng biện pháp mạnh bóp chết. Giờ mới là giai đoạn liếm máu, nếu tới lúc uống máu rồi thì bệ hạ chặt bao nhiêu cái đầu cũng không lật ngược lại được, đó là quán tính tư bản, nó sẽ ăn thịt người.

Vân Diệp bực mình nói với cả hai, khi tới Lý Thừa Càn đã nói mấy lần, có mấy cái lò xi măng với tác phường thôi mà, hắn đi một chuyến là đủ khiến đám xiểm nịnh kia tan biến, không cần nghiêm trọng tới mức cáo trạng lên hoàng đế.

Kết quả bị Vân Diệp nhạo báng một trận, đám người đó đều là nô tài trong cung, vì lợi ích của gia chủ nên mới làm thế, vì gia chủ giảm bớt chi phí, đem lại lợi nhuận to lớn hơn, đứng ở lập trường nhà tư bản là nên thưởng lớn, chứ không phải là trừng phạt, ngươi là nhi tử của nhà tư bản lấy cớ gì trừng phạt bọn chúng? Không sợ mất lòng người à?

– Nếu như bị bốc lột là tù binh ngoại tộc thì chuyện này ta chỉ thưởng đám quản sự kia, không hỏi tới làm gì, nhưng bọn chúng ngược đãi con dân chính nhà mình thì không được, con dân là gốc. Chúng ta muốn hưởng vinh hoa phú quý yên lành thì phải đối xử tốt với bọn họ, cho bọn họ thịt để ăn, áo để mặc có thể bọn họ mới ủng hộ tài phú vô sỉ của chúng ta. Cho dù ngươi có cưới tám trăm lão bà thì tối đa cũng chỉ chửi ngươi là đồ dâm dục, chứ không cầm đao hận không thể xẻo thịt ngươi. Khi ngươi chuẩn bị bắt nạt ngoại tộc khác còn liều mạng giúp ngươi. Không đối xử tốt với bách tính là đầu bị lừa đá rồi.

– Lời này nói đúng, thời gian trước phụ hoàng nói bách tính là nước, hoàng gia là thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, muốn ta không được xem nhẹ nỗi khổ của bách tính, phải đặt lợi ích của họ lên hàng đầu như thế giang sơn Lý gia mới mãi mãi bền vững, Diệp Tử, trận đòn này ta chịu cùng hai ngươi.

Hiện trình độ nói chuyện của Lý Thừa Càn lại nâng cao lên rồi, hơi một chút là trích kinh dẫn điễn, còn lấy lời cha hắn ra, làm rất thuần thục, văn võ toàn triều khen thái tử anh minh, đã có phong phạm trữ quân một nước, đều do bệ hạ biết dạy bảo.

Trong mắt Vân Diệp thì toàn là lời rắm thối rỗng tuếch, không có lấy chút nội dung thực chất nào, nhưng trong mắt thần tử, đó là người kế thừa hoàng đế tốt nhất, những năm qua thái tử một chút dấu hiệu không tốt cũng không có, đối xử chân thành, dũng cảm với kẻ địch, làm việc quả quyết, khoan dung với thần tử, đúng là phiên bản của bệ hạ, không phải thứ giả lương thiện Tùy Dương đế có thể so được.

– Ngươi toàn kiếm lời dễ nghe mà nói, ngươi cho rằng chuyện này không liên quan tới ngươi à? Hoàng hậu mới sinh xong, cho ngươi thêm một muội tử, chưa được thấy, chỉ nghe nói là vô cùng đáng yêu, mỗi điều là sức khỏe quá kém, đợi thêm vài tuổi nữa ta sẽ đem công chúa tới thư viện, mời Tôn đạo trưởng điều dưỡng thân thể từ nhỏ, như thế công chúa nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh.

– Bệ hạ đặt tên cho công chúa là Hủy Tự ( tê giác cái), không phải là muốn công chúa trưởng thành tráng kiện sao, không khí trong hoàng cung không tốt, muốn tráng kiện phải tới thư viện. Nương nương lo cho tiểu công chúa, không có thời gian quản việc nhỏ, ngươi là nhi tử không làm thay thì ai làm.

– Diệp Tử đừng nói nữa, toàn nói những lời không nên nói, ngươi dám nói nhưng ta không dám nghe, chỉ cần không bị chém đầu, ăn trận đòn là chuyện nhỏ, ca ca chịu cùng ngươi.

Hà Thiệu cuối cùng đã hiểu, Vân Diệp không định đưa chuyện này ra triều đường, lén lút đi tìm hoàng đế yêu sách, nghĩ tới thủ phạm chính là hoàng đế, tòng phạm là hoàng hậu, thái tử cũng là tòng phạm, mình là tên tòng phạm xếp hạng chót thì thấy bản thân trở nên cao lớn, được phạm pháp cùng hoàng đế, mộ tổ chắc là bốc khói đen kịt rồi.

Trong điện Cam Lộ, Lý Nhị đang húp cháo, cháo hạt sen mà Tôn Tư Mạc kê, ông ta chưa bao giờ đứt đoạn, tựa hồ hiệu quả lắm, bệnh đau đầu lâu lắm rồi không bị nữa, cái bụng phệ cũng nhỏ đi một vòng, làm ông ta rất vui vẻ. Nghe nội thị bẩm có thái tử, Lam Điền hầu và Chính huyện tử tới kiến gia, Lý Nhị vẫn húp cháo, chỉ nâng tay lên bảo cho bọn họ vào, Vân Diệp hiện không có chuyện gì thì đánh chết cũng không vào hoàng cung, giờ lại tự chui đầu vào miệng hổ là sao? Ông ta không nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của nội thị.

Trang phục của ba người rốt cuộc khiến Lý Nhị thất kinh, từ lúc vào cả ba quỳ xuống đất không đứng dậy, bộ dạng thỉnh tội. Thái tử, Vân Diệp còn đỡ, Hà Thiệu thì mặt dán xống đất, toàn thân run lẩy bẩy, dáng vẻ tiêu chuẩn của kẻ làm việc trái lương tâm.

– Ba người các ngươi làm chuyện xấu gì mà tự mang gông xiềng, nói ra, trẫm sẽ giao hữu ti thẩm tra.

– Hài nhi thân là trữ quân, thấy chuyện ác mà không báo, là chưa tròn chức phận, xin phụ hoàng giáng tội.

Lý Nhị hiểu rất rõ nhất cử nhất động của Lý Thừa Càn, thời gian qua càng thêm cần mẫn, chuyện chẩn tai làm đúng quy củ, không nghe nói có chút sai sót nào, thấy chuyện ác mà không báo, hừ, nhất định là tên gian thương béo kia làm. Vân Diệp chưa tới mức phạm sai lầm đó, thái tử nể mặt Vân Diệp không ra tay, Vân Diệp lại làm ngược với đời, tự mình vạch trần sự việc ra, mong được xá miễn. Nhất định là thế rồi, chỉ là tiểu tử à, trẫm đang buồn vì không nắm được đuôi cáo của ngươi, nay ngươi tự nạp mạng, trẫm xử lý một lượt, lấy lại công bằng cho nữ nhi của trẫm.

Nghĩ tới đó là Lý Nhị sướng tới cười lộ răng ra ngoài, ông ta không tin Vân Diệp phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc. Cùng lắm phạm vào tội sơ xuất, hiện giờ tự thỉnh tội, nhất định xử lý xong rồi. Tên tiểu tử này xưa nay xử lý hậu quả rất tốt, có điều cứ đánh trước tính sau.

Nghĩ tới đó Lý Nhị khoan khoái ra lệnh:

– Người đâu, đem Vân Diệp và Hà Thiệu ra đánh ba mươi gậy lớn, thái tử về cung hối lỗi, cấm túc ba ngày.

Thái tử trố mắt, Vân Diệp cũng trố mắt, Hà Thiệu choáng váng, hoàng đế không hỏi rõ trắng đen đã đánh luôn, có thể thấy dục vọng đánh người của hoàng đế mạnh cỡ nào.

– Bệ hạ trách phạt thì tất nhiên vi thần chịu, nhưng ba người thần chỉ là tòng phạm, thủ phạm chính vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, có phải là bỏ lớn tìm nhỏ không ạ?

– Còn có thủ phạm chính à? Mau nói ra, trẫm xử lý hết, để ngươi ăn đòn tâm phục khẩu phục.

Vân Diệp trình văn thư lên, nội thị nhận lấy trải trước mặt Lý Nhị, chỉ xem qua tiêu đề là ông ta ngẩn cả người, lòng mơ hồ có cảm giác không lành, xem tiếp nội dung, làm rõ từng chuyện một, bất giác cũng đau đầu.

Ở sau màn Trường Tôn thị chắc là vừa mới cho Tiểu Hủy Tử bú xong, nghe nội thị bẩm báo xong thấy có chuyện náo nhiệt để xem rồi, liền bế nữ nhi tới tiền sảnh, thấy ba người quỳ trên mặt đất, Lý Nhị thì mày nhíu chặt không nói không rằng, hỏi:

– Bệ hạ cớ gì mà mặt ủ mày chau, ba bọn chúng phạm chuyện lớn cỡ nào khiến bệ hạ phiền não chứ, trách phạt một hồi là xong, cần gì phải tổn hao tinh thần.

Tâm tư bà ta và Lý Nhị giống nhau, không cho rằng có chuyện gì lớn xảy ra.

– Hoàng hậu, nàng tới đúng lúc lắm, quỳ trên mặt đất là ba tên tòng phạm, còn hai phạm nhân nữa chưa bắt được, trẫm đang vì chuyện này mà phiền não đây.

Trường Tôn thị nghe thấy liên quan tới triều chính thì không nói nữa, chuẩn bị lui ra sau màn, bà ta chưa bao giờ phát ngôn ở đại sự triều chính.

– Hoàng hậu chậm đã, nàng không muốn nghe phạm tội cùng ba tên khốn này là ai à?

Lý Nhị quay đầu lại hỏi:

– Thiếp thân là chủ hậu cung, chuyện triều đường không nên hỏi tới, càng không nên lắm lời.

Nói thì hay lắm, nhưng chân dừng lại, lỗ tai dựng lên chuẩn bị nghe xem ai có bản lĩnh để thái tử làm tòng phạm.

– Hừ, hừ, theo lời Vân Diệp tấu, thủ phạm chính là trẫm, hoàng hậu nàng là tòng phạm số một, nàng thử nghe vài câu nhé, thần thường nghe, trên không tu đức, dưới ắt học theo, nay trên núi than, quỷ kêu liên miên, dưới chốn đất sâu, oan hồn lượn lờ, cách địa ngục chỉ có mấy xích. Xi măng có độc, bụi vào lồng ngực, không tới hai năm, kẻ tinh tráng không còn đủ sức trói, độc trên nhân dan chỉ đến thế là cùng. Văn chương thì còn tạm được, chỉ là chuyện tấu này, dưới tấu trên là có tội trước, người đâu, kéo cả ba ra đánh hai mươi gậy rồi luận sao.

Trường Tôn thị mày dựng ngược, hung dữ quét mắt nhìn cả ba, nói với nội thị:

– Đánh cho mạnh vào.

Lý Thừa Càn rất muốn nói mình vô tội, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt vảo, hiểu trận đòn này mình nhận thay cho mẹ. Vân Diệp mặt như quả mướp đắng, Lý Nhị hình như rất muốn đánh mình, lần trước đã uy hiếp rồi, không ngờ giờ thành sự thực, mình tấu trực tiếp lên hoàng đế, không qua tam ti đã suy nghĩ tới thể diện của hoàng gia lắm rồi, vả lại mình và Hà Thiệu nhận tội, tức là chuẩn bị gánh chịu hậu quả, chỉ vì muốn một ý chỉ, để mình ra mặt chỉnh đốn mỏ than, ngay dê thế tội cũng chuẩn bị xong, ai ngờ vẫn không thoát khỏi một trận đòn.

Hà Thiệu cười trộm, đây là vinh diệu của Hà gia, về nhà có thể khoe với đám thê thiếp rồi, mình và thái tử, hầu gia cùng bị hoàng đế đánh, nguyên nhân là vì dâng tấu nói hoàng đế, hoàng hậu sai, ai có cái gan này chứ, trừ Hà gia ra chẳng còn ai, đương nhiên Vân gia cũng được hắn nhắc qua, lòng đầy hưng phấn chuẩn bị ăn đòn.

Nhìn ba người bị thị vệ kéo ra ngoài, Trường Tôn thị định nhận tội, bà biết Vân Diệp không có chứng cứ không nói, y nói có loại chuyện này là nhất định có.

– Nàng hoài thai mười tháng, lại vừa sinh con, đâu có tinh thần lo chuyện nội phủ, có tội là trẫm, không liên quan tới nàng. Vân Diệp xử lý chuyện này rất tốt, dâng tấu sớ lên chúng ta, để chúng ta có đường xoay chuyển, bản thân y còn cam tâm làm dê thế tội, hiếm có. Hoàng hậu, sự quản giáo của nàng rốt cuộc đã có tác dụng.

Chọn tập
Bình luận